Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 213



 

Sầm Nhã Mạn phải lấy tay che miệng mới không phát ra tiếng. Đào Ngôn Đông bị dân làng trói chặt, nhắm nghiền mắt, vứt dưới gốc cây, bất động, dường như đã mất ý thức. Trưởng thôn đứng trước cây cổ thụ, nói một tràng dài.

 

Đại ý là cầu xin Thổ Địa thần ban cho của cải, phù hộ cổ trấn mưa thuận gió hòa. Mà tất cả những gì dân làng có được đều cần phải trả giá. Nghe thì vô lý hết sức, họ muốn hiến tế sinh mạng tươi mới cho Thổ Địa thần, và Đào Ngôn Đông chính là vật tế. Đào Ngôn Đông bất kính với Thổ Địa thần, dân làng sợ thần trách tội nên dùng anh để dập tắt cơn giận của thần, đồng thời hứa sẽ mang thêm người khác đến làm vật tế.

 

Các khách mời cứ thế tận mắt chứng kiến trưởng thôn đặt tay lên vân gỗ của cây cổ thụ, mở ra một cánh cửa nhỏ. Thân cây cổ thụ rỗng ở giữa. Trưởng thôn ra lệnh cho dân làng hợp sức nhét Đào Ngôn Đông vào trong.

 

Một trong những người thực hiện việc này chính là người dân làng quét rác ở miếu cổ. Trưởng thôn có thể truyền đạt ý chỉ của Thổ Địa thần. Thẻ gỗ của người này là cầu con dâu. Trưởng thôn vỗ vai ông ta, khen ông ta làm việc đắc lực, rất nhanh sẽ được như ý nguyện, Thổ Địa thần đã tìm được đối tượng ưng ý cho ông ta.

 

Chứng kiến cảnh tượng này, các khách mời lạnh toát cả người, lạnh từ trong ra ngoài. Cổ trấn lạc hậu không chỉ về kinh tế và phát triển, mà còn bởi tư tưởng mê tín dị đoan của họ, không t.h.u.ố.c nào chữa được, đúng là một đám người điên.

 

Sầm Nhã Mạn nhớ lại tiếng bước chân trong phòng ban đêm, căn bản không phải ảo giác gì cả, là chân thực tồn tại. Chân cô mềm nhũn trong nháy mắt. Hạ Triết cầm điện thoại bật chế độ quay video, ghi lại toàn bộ quá trình gây án của dân làng. Càng quay lòng càng chùng xuống, anh dường như nhận ra điều gì đó.

 

Các khách mời đã tìm ra bí mật của cổ trấn, điều này không còn nghi ngờ gì nữa. Và họ cũng sắp phải đối mặt với nguy cơ lớn hơn.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Đợi khi dân làng sắp kết thúc nghi thức, Hạ Triết cất điện thoại, nhảy xuống khỏi đống gạch trước. Anh đưa tay đỡ Đào Thị xuống. Đến lượt Sầm Nhã Mạn, trong đầu cô vẫn còn tua lại cảnh tượng vừa rồi nên bước hụt, làm rơi một viên gạch. Tiếng động phát ra không lớn nhưng vẫn thu hút sự chú ý của dân làng.

 

Mạnh Hạ Trình vẫn đang ở trên tường nhìn thấy các dân làng đeo mặt nạ trắng đồng loạt quay về hướng mình. Cảnh tượng không tiếng động còn đáng sợ hơn có tiếng động, tim anh đập thình thịch.

 

Anh vội vàng nhảy xuống. Trong sân vang lên tiếng bước chân dồn dập. Sầm Nhã Mạn biết tại mình mà mọi người bị phát hiện, cô ngơ ngác, mặt như đưa đám xin lỗi: "Xin lỗi..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mạnh Hạ Trình: "Đừng nói nữa, chạy nhanh đi, bị bắt được là xong đời đấy."

 

Ngay cả Mạnh Hạ Trình cũng không ngờ, màn chạy trốn ban ngày chỉ là khởi động, chạy trốn buổi tối mới thực sự là muốn mạng.

 

Dân làng đông người, thời gian dành cho họ không nhiều. Cũng may buổi chiều đã khảo sát địa hình xung quanh một lượt nên miễn cưỡng trốn được một lúc. Quá trình mạo hiểm kích thích đến mức sắp không thở nổi.

 

Sầm Nhã Mạn giọng run run: "Chúng ta còn có thể về nhà trọ không?"

 

Hạ Triết: "Họ chắc chắn đã bị bắt rồi."

 

Chưa nói đến việc có thể thuận lợi trở về hay không, tình hình ở nhà trọ chỉ càng tồi tệ hơn. Dân làng muốn bắt khách mời thì dễ như bắt rùa trong hũ. Sự thật cũng giống như Hạ Triết nói, lúc đèn tắt thì người cũng đã bị khống chế rồi.

 

Sầm Nhã Mạn: "Vậy làm sao bây giờ, chúng ta không thể cứ trốn mãi được?"

 

Trong đầu lóe lên một tia sáng, Đào Thị nhỏ giọng nói: "Điện thoại có danh bạ liên lạc, chúng ta có thể gửi video cho người đó để cầu cứu."

 

Ngay từ khi nhận ra tầm quan trọng của điện thoại, Đào Thị đã nghiên cứu kỹ lưỡng. Thoạt nhìn điện thoại chẳng có tác dụng gì, như đồ trang trí, nhưng nó không chỉ có mỗi chức năng đèn pin.

 

Vừa nãy bị dân làng đuổi theo, Hạ Triết không có thời gian xem. Giờ tranh thủ lúc nghỉ, theo lời Đào Thị, quả nhiên phát hiện một liên hệ tên là BaBa. Chẳng rảnh bận tâm đến sở thích quái đản của tổ chương trình, Hạ Triết gửi video cho đối phương, yêu cầu chi viện. Rất nhanh nhận được hồi âm: do địa điểm xa xôi, cứu viện nhanh nhất cũng phải một giờ nữa mới tới.