Sau đó, Hàn Vi Vi liền đi theo Mạnh Hạ Trình tới thư viện.
Hàn Vi Vi: "..."
Hai người ngồi đối diện nhau, đọc sách cả buổi sáng. Vì thư viện yêu cầu giữ trật tự, cả quá trình gần như không giao lưu gì. Trong lúc đó, Hàn Vi Vi còn vì quá buồn chán mà suýt ngủ gật.
Cô ta cơ bản không có chuyện gì ghét, duy nhất chỉ dị ứng với sách : )
Nhóm thứ ba, Hạ Triết và Đào Thị cùng nhau đi ra khỏi nhà trọ. Nhìn thấy dáng vẻ ỉu xìu của Đào Thị, Hạ Triết không chọn lái xe mà đi bộ đến một quán ăn sáng gần đó.
Nơi này dân phong thuần hậu, hoàn cảnh tuyệt đẹp. Diện tích trong quán tuy không lớn nhưng thắng ở chỗ sạch sẽ ngăn nắp.
Hạ Triết nghĩ đến hôm qua Đào Thị ăn nhiều xiên nướng như vậy, sợ cô đói lả nên theo bản năng đưa cô tới đây. Đến khi lấy lại tinh thần mới đột nhiên nhớ ra mấy ngày trước Đào Thị vì nguyên liệu nấu ăn mà gây gổ với tổ đạo diễn, cảm thấy cô có khả năng không chấp nhận quán này. Nếu thật là vậy, anh sẽ đưa cô đi chỗ khác.
Đang lúc Hạ Triết suy tư, Đào Thị đã hứng chí bừng bừng tìm chỗ ngồi xuống, còn vẫy vẫy bàn tay mềm mại với anh, vui mừng lộ rõ trên mặt, quả thực là vui vẻ không chịu được.
Đào Thị thậm chí không nhịn được nghĩ, Hạ Triết có phải giun đũa trong bụng mình không, bằng không sao biết cô muốn ăn gì chứ!
Hạ Triết đi qua ngồi đối diện Đào Thị, liền thấy Đào Thị đã cầm thực đơn gọi món với bà chủ.
"Một xửng bánh bao nhân nước, một xửng xíu mại, một bát cháo kê, một đĩa dưa muối, hai cái quẩy, một ly sữa đậu nành, một bát hoành thánh nhỏ, một miếng bánh rán, một bát tào phớ, một cái trứng ốp lết!"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Hạ Triết: "..."
Đây là đang báo tên món ăn (trong kịch) sao? Anh ăn không hết nhiều như vậy.
Sau đó, Hạ Triết liền thấy Đào Thị đưa thực đơn cho mình, ngọt ngào nói:
"Tôi gọi xong phần của tôi rồi, không biết anh thích ăn gì, anh tự gọi nhé ~"
Hạ Triết: "???"
Có ý gì? Gọi nhiều như vậy mà thế nào lại không có cái nào gọi cho anh?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy Hạ Triết lại dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn mình, Đào Thị chớp mắt, dáng vẻ thập phần vô tội, đáng yêu cực kỳ.
Lúc này, đối mặt với bà chủ đã cười nở hoa, Hạ Triết yên lặng gọi một bát cháo.
Bà chủ: "..." ?
Vẻ mặt bà chủ quán như thể đang muốn nói: "Chỉ thế này thôi sao?"
Chỉ gọi một bát cháo là xong chuyện ư? Ở đây bán đồ ăn cho mèo hay sao mà gọi ít thế?
Khổ nỗi Hạ Triết đến mí mắt cũng lười nhướng lên, hắn đã đưa thực đơn lại rồi, hoàn toàn không hiểu được ý tứ của bà chủ.
Ngược lại, Đào Thị chứng kiến toàn bộ quá trình lại cảm thấy Hạ Triết ăn quá ít...
Là bé con nhỏ nhất trong tộc Thao Thiết, Đào Thị vốn là đứa ăn ít nhất tộc. Thân là Thao Thiết, chỉ có ăn càng nhiều mới có thể lớn lên càng to, trở nên càng lợi hại, cho nên ngày nào Đào Thị cũng nỗ lực ăn uống.
Kết quả, bây giờ so sánh với Hạ Triết, lần đầu tiên Đào Thị ý thức được sức ăn của mình hình như có hơi nhiều...
Nhưng nếu không ăn thì cô sẽ đói, đói là một chuyện rất khó chịu. Đào Thị không muốn khó chịu, cô muốn ăn thật no, sau đó cao lớn thật nhanh!
Thế nhưng rất nhanh, Đào Thị lại phát hiện ra một vấn đề, tại sao Hạ Triết ăn ít như vậy mà vẫn có thể cao lớn thế kia nhỉ?
Hạ Triết gọi món xong liền cảm giác ánh mắt của người đối diện cứ dán chặt lên người mình. Điều này làm hắn nhớ lại Đào Thị trước kia, cũng thường xuyên nhìn chằm chằm hắn bất kể hoàn cảnh như thế này, không hề che giấu chút nào, gây cho người khác bao rắc rối và phiền toái.
Lúc này hắn mới ngước mắt nhìn sang, định ra hiệu cho cô thu liễm một chút, đừng nhìn hắn nữa.
Tuy nhiên, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Hạ Triết lại không nhìn thấy bất kỳ sự yêu thích hay tình ý nào đối với mình trong mắt Đào Thị, ở đó chỉ có sự tò mò.
Đôi mắt to tròn long lanh ấy trong veo lạ thường, tỏa ra ánh sáng thuần khiết, đẹp vô cùng, giống như vừa phát hiện ra điều gì mới lạ lắm.
Vẻ mặt lãnh đạm của Hạ Triết hơi dịu lại, hắn thấp giọng hỏi: "Sao thế?"
Đào Thị chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh, nhỏ giọng đáp: "Anh cao bao nhiêu vậy?"