Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 36



 

Rõ ràng là cuộc đối thoại hết sức bình thường nhưng nghe vào lại có chút "âm dương quái khí".

 

Hạ Triết hiển nhiên cũng nhận ra lời nói của anh ta có ẩn ý, cảm thấy anh ta nhiều chuyện?

 

Hắn vô cùng lạnh nhạt nhìn nhau với Mạnh Hạ Trình vài giây, rồi lại liếc nhìn Đào Thị vẫn đang chuyên tâm uống sữa, căn bản không chú ý tới tình trạng của bọn họ. Trái tim vốn đang treo lơ lửng cũng trong nháy mắt được hạ xuống.

 

Năm phút sau, Mạnh Hạ Trình cùng Đào Thị lái xe chậm rãi rời khỏi thị trấn homestay.

 

Bầu không khí trong xe rất hài hòa, Mạnh Hạ Trình hiển nhiên biết cách nói chuyện phiếm hơn Hạ Triết nhiều.

 

Mạnh Hạ Trình nhìn thấy Đào Thị vẫn luôn ghé vào cửa sổ, nhẹ nhàng khơi mào đề tài: "Sáng nay hai người đi ngắm hoa à?"

 

Đào Thị vốn đang lưu luyến cái đầu nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức quay lại, đôi mắt to sáng lấp lánh chớp chớp nhìn anh: "Đúng vậy ạ."

 

Mạnh Hạ Trình bị thần thái đáng yêu của Đào Thị làm cho "moe" c.h.ế.t đi được, không nhịn được cười một cái, lại như thể biết đọc tâm, tiếp tục nói: "Có phải em đang nghĩ, làm sao mà tôi biết được đúng không?"

 

Đào Thị nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu. Cô nhớ rõ mình đâu có nhìn thấy Mạnh Hạ Trình ở vườn đào, cho nên... làm sao anh ấy biết mình đi đâu nhỉ?

 

Thật là thần kỳ quá đi (:з” ∠)

 

Ý thức được Đào Thị bị mình khơi dậy lòng hiếu kỳ, Mạnh Hạ Trình cũng không định giấu giếm.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, từ từ cúi người về phía Đào Thị, dừng lại ở khoảng cách cách tóc cô chừng một nắm tay, nhẹ nhàng hít hít, thấp giọng nói:

 

"Tôi ngửi thấy mùi hương, rất rõ ràng, rất thơm ngọt, rất dễ ngửi."

 

Ánh mắt anh đầy thâm ý, giọng nói cũng vô cùng từ tính, liên tục dùng ba từ "rất" để tán thưởng. Anh quay phim nhìn thấy mà không nhịn được giơ ngón tay cái lên, tên này thật sự biết thả thính quá đi.

 

Đây là người biết chuyện thì hiểu anh ta đang nói về hoa, còn không biết rõ lại tưởng đang nói về người ấy chứ...

 

Nhưng mà, thật đáng tiếc, Đào Thị chỉ là một bé Thao Thiết chưa khai phá tuyến tình cảm, cô chỉ biết Mạnh Hạ Trình rất lợi hại, còn vỗ tay cho anh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy dáng vẻ vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu của Đào Thị, Mạnh Hạ Trình rất muốn xoa đầu cô, nhưng anh vẫn nhịn xuống, không vượt quá giới hạn, ngồi trở lại chỗ cũ.

 

Ngay khi Mạnh Hạ Trình tưởng rằng phân đoạn này của mình sắp thành công, Đào Thị lại chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, học theo dáng vẻ vừa rồi của anh, chậm rãi ghé sát lại gần.

 

Luồng hương thơm ngọt ngào không rõ là hoa hay là thiếu nữ kia lại một lần nữa trở nên nồng đậm, dường như len lỏi vào mọi ngóc ngách, thấm vào nội tâm anh.

 

Gương mặt phóng đại, kiều diễm tinh xảo, môi hồng răng trắng, đôi mắt đặc biệt thuần khiết kia thường thường có thể khơi dậy d.ụ.c vọng sâu nhất trong lòng người.

 

Tim Mạnh Hạ Trình bất tri bất giác loạn nhịp. Anh vừa rồi còn tưởng mình thành công, hiện tại xem ra rõ ràng là thua t.h.ả.m hại.

 

Anh thậm chí có chút mong chờ Đào Thị sẽ làm gì đó với mình, hoặc nói điều gì đó, anh đều bức thiết muốn nghe.

 

Cảnh tượng này thật sự tuyệt đẹp không tả xiết, tương tác giữa hai người khiến anh quay phim đi cùng cũng không kìm được mà nín thở, sợ phá hỏng bầu không khí duy mỹ này.

 

Ngay sau đó, chỉ thấy cánh môi Đào Thị khẽ mở, giọng nói mềm mại hỏi: "Anh có biết không?"

 

Tim Mạnh Hạ Trình tức khắc mềm nhũn một mảng: "Hửm? Sao thế?"

 

Đào Thị thận trọng mở miệng: "Chính là... anh đã ăn hoa đào bao giờ chưa?"

 

Nếu không thì tại sao lại ngửi chuẩn xác như vậy :D

 

Có một khoảnh khắc, Mạnh Hạ Trình cảm thấy mình hình như bị ảo giác: "... Em nói cái gì?"

 

Đào Thị thấy thế lại đổi cách diễn đạt: "Em nói là, hoa đào có ăn được không? Anh có biết hoa đào có vị gì không?"

 

Rốt cuộc nghe hiểu, trong đầu Mạnh Hạ Trình hiện lên một hàng dấu chấm hỏi: "???"

 

Ý động ẩn chứa trong mắt anh cũng giống như tơ nhện bị rút đi không còn một mảnh.

 

Hiện tại anh cảm thấy mình hơi ngốc. Phát hiện Đào Thị vẫn đang ngoan ngoãn chờ đáp án, Mạnh Hạ Trình lặng đi một chớp mắt, vẫn lựa chọn trả lời câu hỏi của cô: "Có thể ăn, nhưng tôi chưa ăn bao giờ, không rõ là vị gì."