Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 35



 

Cảm giác được trên đầu có động tĩnh, Đào Thị cũng hoàn hồn, nhìn thấy Hạ Triết cùng cánh hoa đào trong tay hắn, cô khẽ chớp hàng mi, chậm rãi tiến lại gần một bước. Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt thu ngắn lại một nửa, thêm vài phần thân mật. Hạ Triết dường như cảm giác được gì đó, đôi mắt đen láy trở nên sâu thẳm và tối sầm, nơi không nhìn rõ như đang cất giấu bí mật nào đó không thể cho ai biết.

 

Đang lúc bầu không khí dần đi theo hướng mập mờ, hắn nghe thấy cô ghé vào tai mình nói nhỏ...

 

"Hạ Triết..."

 

"Anh đã ăn hoa đào bao giờ chưa?"

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Hạ Triết: "..." ?

 

Hắn chưa ăn bao giờ, cũng không muốn ăn.

 

Tâm trạng vốn đang khá tốt bỗng chốc trở nên buồn bực. Chính Hạ Triết cũng không biết mình đang mong chờ điều gì, lại vì sao lại cảm thấy hụt hẫng.

 

Hạ Triết mím môi, rũ mắt nhìn người trước mặt, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng nói được câu nào.

 

Không chỉ có thế, suốt đoạn đường tiếp theo, Hạ Triết đều không mở miệng nói chuyện nữa, sắc mặt cực kỳ lãnh đạm.

 

Nếu đổi là người khác chắc chắn đã sớm nhận ra sự bất thường, khổ nỗi bạn đồng hành của hắn lại cố tình là Đào Thị - kẻ một tay gây ra tất cả chuyện này.

 

Nếu Đào Thị có thể nhận ra được thì có lẽ cô cũng sẽ không làm ra loại chuyện "gây ức chế" như thế.

 

Không sai, Đào Thị hoàn toàn không ý thức được giữa bọn họ xảy ra vấn đề gì. Dù không nhận được câu trả lời cô cũng chẳng giận, mà tiếp tục vui vẻ chạy quanh những gốc đào.

 

Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn có màu sắc rất hợp cảnh, thoạt nhìn giống như tiểu tinh linh hòa mình vào vườn đào, đẹp đến mức đoạt mất tâm trí người khác, khiến người ta không thể dời mắt.

 

Trong lúc đó, Đào Thị vẫn thỉnh thoảng suy nghĩ xem rốt cuộc hoa đào có ăn được không, rốt cuộc là mùi vị gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ngửi thì thấy thơm quá, ngọt quá đi mất QvQ.

 

Buổi trưa, ngoại trừ Úc Tư Lộ và Chu Viễn Chu cùng một tổ, hai tổ còn lại đều cần chạy về homestay để đổi bạn đồng hành.

 

Là hai người bị lẻ loi, Hàn Vi Vi ngay khi về đến nơi đã đi thẳng vào phòng ngủ bù, hoàn toàn không có ý định dừng lại. Một buổi sáng đọc sách quả thực muốn tra tấn cô ta đến phát điên, duy chỉ có Hạ Triết là còn ngồi nghỉ trên ghế sô pha ở đại sảnh dưới lầu.

 

Hạ Triết rũ mắt nghịch điện thoại, khi ngẩng đầu lên lần nữa liền thấy Đào Thị đã đứng cùng một chỗ với Mạnh Hạ Trình, chuẩn bị xuất phát. Hai người cũng không biết đang nói chuyện gì mà cười đặc biệt vui vẻ.

 

Rõ ràng buổi chiều không có lịch trình làm việc, Hạ Triết lẽ ra phải cảm thấy thư thái mới đúng, nhưng nhìn một màn trước mắt này, hắn lại chẳng hiểu sao không vui nổi. Đặc biệt là sau sự việc buổi sáng, hắn và Đào Thị đến giờ vẫn chưa nói với nhau câu nào.

 

Hiện giờ, Hạ Triết nhìn dáng vẻ kiều diễm động lòng người của Đào Thị, hợp lý nghi ngờ người này căn bản là không có tim, không, tim của cô đều mọc ở trên chuyện ăn uống rồi.

 

Nghĩ đến việc chọn đôi mù mờ vào ba ngày sau, so với những người khác, Hạ Triết vẫn muốn chọn Đào Thị. Nếu là trước kia, Đào Thị cũng nhất định sẽ chọn hắn, nhưng hiện tại...

 

Hạ Triết không thể không nhận rõ một sự thật: Đào Thị quả thực đã thay đổi. Cô không còn khiến người ta chán ghét nữa, ngược lại vô cùng được yêu thích, cũng sẽ không còn chỉ vây quanh một mình hắn.

 

Thấy Đào Thị sắp vui vẻ cùng Mạnh Hạ Trình xuất phát, Hạ Triết chợt đứng dậy, tay thuận thế cầm lấy một chai đồ uống vị sữa đặt trên bàn, đi tới trước mặt hai người.

 

Đạo diễn ở một bên đã sớm thông qua khứu giác nhạy bén ngửi thấy mùi vị khác thường, ông vội vàng bảo người quay phim đi theo, ý là quay đặc tả một chút, quay kỹ vào. Ông có dự cảm, đây tuyệt đối sẽ là một điểm bùng nổ.

 

Chỉ thấy Hạ Triết một tay ấn chai nước vào tay Đào Thị, giọng điệu thản nhiên nói: "Cầm lấy, uống trên đường."

 

Đào Thị chớp chớp đôi mắt tròn xoe, vừa khéo đang hơi khát, cô ngọt ngào nói với Hạ Triết một tiếng "Cảm ơn", sau đó liền vặn nắp bình uống ngon lành, vô cùng nể mặt, khiến Hạ Triết cảm thấy rất hài lòng.

 

Mạnh Hạ Trình bên cạnh thấy thế, cong môi cười hiền lành, vỗ vỗ vai Hạ Triết, nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Đào Thị. Hiếm khi buổi chiều không có việc gì, mau về nghỉ ngơi đi."