[Thập Niên 50] Thượng Lộ Bình An, Có Duyên Lại Gặp

Chương 1



Tôi quyết tâm ly hôn.

 

Khi chính tai nghe thấy Trình Thế Ngọc và em gái mình là Tống Hà, tay trong tay, mắt đỏ hoe nhìn nhau đắm đuối, tôi bỗng trở thành kẻ phá hoại uyên ương, chẳng khác nào một người “đàn bà độc ác” trong mắt mọi người.

 

Vậy thì thôi! Tôi xách hành lý, một mình sang tận nước Nga, quyết tâm học hành để góp sức xây dựng tổ quốc.

 

Tôi đi mà chẳng hề báo trước, để lại Trình Thế Ngọc cho cô em gái tốt của mình.

 

Thậm chí trước khi đi, tôi còn chúc phúc trên loa phát thanh toàn khu: “Chúc chồng tôi và em gái tôi trăm năm hạnh phúc.”

 

1

 

Năm ấy, trong khu tập thể của nhà máy cơ khí tại thành phố Tuyền.

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới của mình và Trình Thế Ngọc.

 

Trong ảnh, tôi mặc bộ đồ kiểu Linen, trên cổ quàng một chiếc khăn lụa nhỏ, đứng sát bên Trình Thế Ngọc trong bộ áo Tôn Trung Sơn. Cả hai cùng nở nụ cười rạng rỡ, trông vô cùng tình tứ.

 

Hình ảnh ấy khiến tôi có chút ngẩn ngơ.

 

Bởi lẽ, tôi của hiện tại đã là tôi sau khi ly hôn, tức là tôi của mười năm sau.

 

Kiếp trước, tôi đã c.h.ế.t trong một vụ tai nạn. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về năm thứ hai sau khi kết hôn với Trình Thế Ngọc.

 

Tôi đã làm mất bức ảnh cưới này từ lâu.

 

Tất cả những điều tốt đẹp giữa tôi và anh ta, đều bị đóng băng trong khung hình này. Còn những ngày tháng sau đó, chúng sẽ bị mài mòn từng chút một, cho đến khi chẳng còn gì.

 

Tôi thở dài, thu lại ánh mắt.

 

Vừa đặt chân xuống giường, tôi đã cảm thấy một cơn đau nhói ở chân phải.

 

Ba ngày trước, tôi vì bảo vệ em gái Tống Hà mà ngã từ cầu thang xuống, trẹo chân.

 

Thế nên giờ đây, tôi chỉ có thể tập tễnh đi ra khỏi phòng.

 

Bên bàn ăn, Trình Thế Ngọc đang dùng bữa sáng.

 

Dáng vẻ của anh ta ôn hòa, khí chất trầm ổn. Bộ quần áo công nhân màu vàng đất vốn đơn điệu, vậy mà khoác lên người anh ta lại chẳng hề tầm thường chút nào.

 

Nghe thấy tiếng động, Trình Thế Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi, hàng chân mày khẽ chau lại.

 

“Minh Kính, em dậy sớm thế làm gì? Anh đã xin nghỉ phép giúp em rồi, hôm nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi, không cần đi làm đâu.”

 

Hai chúng tôi là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên, cùng nhau học hành, Trình Thế Ngọc vẫn luôn là một người chồng chu đáo, biết quan tâm.

 

Nếu như tôi không có ký ức của kiếp trước, chắc chắn tôi sẽ nghĩ vậy mãi.

 

Ánh mắt tôi thoáng trầm xuống, nhưng rồi nhanh chóng nở nụ cười: “Ừ, được thôi.”

 

Trình Thế Ngọc không nhận ra sự khác thường của tôi. Anh ta đứng dậy, vào bếp mang bữa sáng ra: “Ăn nhanh đi, anh đã chuẩn bị sẵn hết rồi.”

 

Chờ tôi ăn xong, anh ta mới ra ngoài.

 

Còn tôi thì dựa theo ký ức, đến trạm xá thay thuốc.

 

Trên đường đi, vừa thấy tôi, thím Trương hàng xóm liền niềm nở chúc mừng.

 

“Minh Kính này, danh sách du học theo diện nhà nước có rồi đấy! Cả con và Thế Ngọc đều có tên trong đó nhé! Sau này hai đứa công thành danh toại rồi, đừng quên mấy người quen cũ trong khu viện này đấy!”  

 

Nghe vậy, tôi mới sực nhớ ra, hôm nay là ngày công bố danh sách trúng tuyển đi du học.  

 

Mắt tôi sáng lên: “Cảm ơn thím Trương ạ.”  

 

Kiếp trước, tôi và Trình Thế Ngọc cũng đều giành được suất đi học.  

 

Chỉ là, cuối cùng tôi lại không đi.  

 

Một phần vì khi ấy, tôi phát hiện mình có thai.  

 

Phần còn lại…  

 

Là vì ngay từ đầu, gia đình đã không muốn tôi đi. Họ muốn tôi nhường suất du học ấy cho Tống Hà - người không thi đỗ.  

 

2

 

Kiếp trước, cha tôi ngậm điếu thuốc, cau mày, vẻ mặt đầy khó xử.  

 

Mẹ tôi thì nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, dịu giọng khuyên nhủ: “Minh Kính à, con là chị cả trong nhà, lại là vợ của Thế Ngọc. Nếu con đi rồi, ai sẽ chăm sóc gia đình đây?”  

 

Tôi mềm lòng, nhường cơ hội lại cho em gái, để Trình Thế Ngọc và Tống Hà cùng nhau sang Nga du học trong suốt năm năm.  

 

Còn tôi thì ở lại thành phố Tuyền, một mình gánh vác việc nhà, chăm sóc cả hai bên nội ngoại và nuôi con khôn lớn.  

 

Từ một trí thức, tôi dần trở thành một bà nội trợ bình thường, thậm chí quên mất cảm giác cầm sách vở là như thế nào.  

 

Trong khi đó, Trình Thế Ngọc và Tống Hà lại hãnh diện trở về nước, dễ dàng vào làm việc tại viện nghiên cứu địa phương, thẳng đường tiến thân.  

 

Đến năm thứ 12 sau khi kết hôn, Trình Thế Ngọc được thăng chức. 

 

Trước khi chuyển công tác lên viện nghiên cứu tại thủ đô, anh ta nhất quyết phải ly hôn với tôi.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chẳng bao lâu sau khi chia tay, tôi qua đời trong một tai nạn.  

 

Rồi tôi nghe được câu nói này: 

 

“Anh Thế Ngọc, anh đã ly hôn với chị em rồi. Bây giờ chị ấy cũng đã mất, chẳng lẽ anh vẫn không thể chấp nhận em sao?”  

 

Tống Hà làm nũng, giọng điệu ngọt như mật.  

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Còn Trình Thế Ngọc thì thở dài: “Hà Hà, chờ thêm chút nữa đi… Dù sao chị em cũng vừa mất chưa lâu mà…”  

 

Những lời này chẳng khác nào phơi bày trắng trợn chuyện hai người họ vốn đã dây dưa mập mờ từ lâu.  

 

Một người là người đàn ông tôi yêu suốt mười mấy năm.  

 

Một người là cô em gái mà tôi từng hết mực cưng chiều.  

 

Tôi từng nghĩ, trái tim tôi đã vỡ nát hoàn toàn từ ngày ly hôn.  

 

Nhưng không! Sự thật còn tàn nhẫn hơn tôi tưởng.  

 

3

 

Bây giờ, còn một tháng nữa là đến ngày xuất ngoại.  

 

Kiếp này, tôi nhất định phải đi du học! Cơ hội này, tôi sẽ không nhường cho bất kỳ ai!  

 

Còn về cuộc hôn nhân rối ren này… Ai thích thì cứ việc lấy!  

 

......  

 

Sau khi thay thuốc ở trạm xá, tôi chậm rãi trở về nhà.  

 

Tôi còn chưa bước tới cầu thang thì đã nghe thấy giọng mẹ mình vang lên, đang nói chuyện với ai đó.  

 

“Con bé Minh Kính nhà chị không sao chứ?”

 

Mẹ tôi phất tay: “Ôi dào, đừng lo, con bé khỏe lắm, ngã một cái chẳng sao đâu.”  

 

Người hàng xóm không đồng tình lắm: “Ấy, con gái vẫn nên được nâng niu một chút, làm gì đó bồi bổ cho con bé đi.”  

 

Nhưng mẹ lại chẳng mấy bận tâm: “Chậc, không sao đâu, người sống trên đời làm gì có ai chưa từng bị thương? Minh Kính cũng chẳng phải tôi chiêu cành vàng lá ngọc gì, chỉ là trầy xước chút thôi mà.”  

 

Những lời này, từ bé đến lớn tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần. Trước kia, tôi đã quen rồi, nhưng bây giờ nghe lại, lòng tôi bỗng cảm thấy không thoải mái chút nào.  

 

Mẹ vừa nói xong thì trông thấy tôi.  

 

“Sao giờ mới tới? Hôm qua mẹ đã bảo con đến sớm rồi mà?”  

 

Bà cằn nhằn, thấy tôi đi chậm, lại mất kiên nhẫn kéo tay tôi: “Đi nhanh lên, từ nhỏ con đã chậm chạp, nhìn mà sốt cả ruột!”  

 

Bị mẹ kéo mạnh, tôi thấy khó chịu, nhíu mày giằng ra.  

 

“Con biết rồi mẹ, nhưng con thật sự đi nhanh không nổi! Mẹ lên trước đi.”  

 

Hiếm khi bị tôi từ chối, mẹ liền sững lại một chút, nhưng cũng không để bụng, liền đi lên lầu trước.  

 

......  

 

Về đến nhà, tôi mới phát hiện Trình Thế Ngọc cũng có mặt.  

 

Cha tôi đang ngồi trên sofa, cười gọi: “Minh Kính đến rồi à? Hôm nay Hà Hà xuống bếp, đặc biệt gọi con và Thế Ngọc về ăn cơm đấy.”  

 

Tôi ngẩn ra.  

 

Lúc nãy trên đường về, tôi còn thấy lạ, tại sao hôm nay mẹ lại sốt sắng gọi tôi về ăn cơm như vậy.  

 

Hóa ra là vì Tống Hà trước giờ quen sống sung sướng, cơm không phải nấu, nước không phải rót - lại chịu xuống bếp.  

 

Đôi với nhà họ Tống, đúng là một chuyện động trời thật.  

 

“Minh Kính, sao còn đứng đực ra đó? Mau vào đi.”  

 

Đang thất thần, tôi bỗng cảm giác có người đứng bên cạnh.  

 

Trình Thế Ngọc đưa tay đỡ tôi.  

 

Nhưng còn chưa chạm vào, anh ta đã lập tức buông tôi ra, nhanh hơn cả mẹ ở ngoài bếp, vội vã lao vào trong.  

 

Anh ta cuống quýt hỏi: “Hà Hà, em không sao chứ?!”  

 

Tôi may mắn kịp vịn vào tường mới không ngã.  

 

Ngẩng đầu lên, tôi liền trông thấy cảnh Trình Thế Ngọc nắm tay Tống Hà bước ra từ nhà bếp, vội vàng hỏi: “Thuốc đâu ạ?”  

 

Mẹ tôi còn sốt sắng hơn: “Trời ơi, tay con gái quý giá lắm đấy! Để mẹ xem nào, có bị sao không?”  

 

Cảnh tượng này, tôi vốn đã quá quen.  

 

Nhưng đột nhiên, câu nói lúc nãy của mẹ và hàng xóm “Minh Kính cũng đâu phải cành vàng lá ngọc gì” lại vụt qua tâm trí tôi.  

 

Trong lòng như bị kim châm, khiến tôi nghẹn đến khó thở. 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com