[Thập Niên 50] Thượng Lộ Bình An, Có Duyên Lại Gặp

Chương 2





 

Sau một trận nháo nhào, cuối cùng bữa cơm cũng được dọn lên.  

 

Mẹ tôi không ngớt lời khen con gái út: “Ôi dào, bé Hà nhà ta giờ cũng có thể đảm đương chuyện bếp núc rồi, đúng là lớn thật rồi!”  

 

Cha tôi cũng nhìn con gái đầy tự hào.  

 

Nghe vậy, Tống Hà kiêu hãnh nở nụ cười: “Dĩ nhiên rồi mẹ, con còn đặc biệt đi học hỏi người ta đấy!” 

 

Trình Thế Ngọc cũng khen: “Hà Hà làm gì cũng rất có khiếu, nấu ăn đương nhiên cũng không ngoại lệ.”  

 

Tôi nhìn bàn ăn, chỉ có hai món mặn, một món canh đơn giản, mà lòng bỗng chua xót vô cùng.  

 

Từ nhỏ, cha mẹ đi làm, tôi đã bắt đầu giúp đỡ việc nhà. Lớn hơn một chút, toàn bộ chuyện bếp núc, quét dọn đều do tôi cáng đáng.  

 

Còn Tống Hà? Nó nhỏ hơn tôi bốn tuổi, tốt nghiệp cấp ba xong liền ở nhà, không đi làm, được cha mẹ cưng chiều hết mực.  

 

Cùng là việc nấu cơm, đến lượt tôi thì chẳng có gì to tát, nhưng nó làm thì lại trở thành một chuyện đáng tự hào?  

 

Tống Hà nghe Trình Thế Ngọc khen thì cười duyên dáng hơn, nũng nịu nói: “Anh Thế Ngọc biết khen ghê, không hổ danh là trí thức cấp cao, không uổng công em đích thân đến xưởng tìm anh về ăn cơm!”  

 

Lời này rơi vào tai tôi, chẳng khác nào một tiếng sét đánh ngang tai.  

 

Tôi nhớ đến những gì mình nghe được sau khi c.h.ế.t ở kiếp trước, lại nghĩ đến dáng vẻ sốt sắng lúc nãy của Trình Thế Ngọc…  

 

Chẳng lẽ… hai người này đã có gì đó với nhau từ lúc này rồi sao?  

 

Lòng tôi trầm xuống. Giữa mùa hè oi bức, tôi lại cảm thấy lạnh toát.  

 



 

“Chị! Chị!”  

 

Tôi hoàn hồn, thấy Tống Hà đang làm mặt giận.  

 

“Sao chị chẳng khen em câu nào thế?”  

 

Tôi cố nặn ra một nụ cười, nhìn em gái, chậm rãi nói: “Hà Hà giỏi quá.”  

 

Bữa cơm sắp kết thúc, Tống Hà đặt đũa xuống, tỏ vẻ ngập ngừng, nhưng giọng điệu lại rất đỗi tự nhiên.  

 

“Chị, em muốn bàn với chị một chuyện… Chị nhường suất du học cho em nhé?”  

 

Quả nhiên, nó chịu xuống bếp nấu cơm không phải không có lý do.  

 

Kiếp trước, vì bị thương ở chân, tôi đã không đến ăn bữa cơm này, sau đó cha mẹ mới ra mặt thuyết phục tôi.  

 

Tôi im lặng vài giây, rồi bất ngờ bật cười.  

 

“Hà Hà, chỉ một bữa cơm thôi mà em nghĩ có thể hối lộ chị để lấy suất du học à?”  

 

Tôi cười dịu dàng, nhưng câu nói lại sắc bén như dao.  

 

Sắc mặt Tống Hà lập tức cứng đờ.  

 

Mẹ tôi ngay lập tức đập bàn, quát lớn: “Tống Minh Kính! Hôm nay con ăn nói kiểu gì thế hả?!”  

 

Cha cũng trầm mặt, giọng đầy trách cứ: “Người một nhà cả, nói cái gì mà hối lộ với không hối lộ? Nó là em gái con, dù không có bữa cơm này, con nhường cho em nó cũng là chuyện đương nhiên!”  

 

Toàn thân tôi lạnh ngắt.  

 

Bề ngoài tôi trông có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay đã khẽ run.  

 

“Thế còn con thì sao?”  

 

Tôi nhìn cha mẹ, giọng khàn đi.  

 

“Cha, mẹ, suất du học này là do con vất vả thi đỗ mà có…”  

 

Tôi còn chưa nói hết câu, Tống Hà đã cắt ngang với vẻ mặt đầy ấm ức.  

 

“Cha mẹ, không sao đâu, suất này vốn là của chị mà. Chị không muốn nhường cho con cũng là lẽ thường thôi.”  

 

Lời này vừa thốt ra, mẹ tôi càng giận hơn, quay sang mắng tôi: “Con đã lấy chồng, có công việc ổn định rồi. Còn em con thì sao? Sao không nghĩ cho nó hả?!”  

 

Bầu không khí căng thẳng đến mức sắp bùng nổ, Trình Thế Ngọc vội lên tiếng can ngăn. 

 

“Cha mẹ, chuyện du học là việc lớn, chúng ta bàn sau đi. Minh Kính bị thương ở chân, con đưa cô ấy về nghỉ trước đã.”  

 

Tôi để ý thấy, tuy Trình Thế Ngọc đứng ra dàn xếp, nhưng anh ta lại không hề tỏ thái độ rõ ràng.  

 

Tôi cắn răng, để mặc anh ta đỡ mình đứng dậy.  

 

Mãi đến khi hai người rời khỏi nhà, tiếng mắng nhiếc của mẹ tôi vẫn còn vang lên sau lưng:  

 

“Cứng cánh rồi phải không? Giỏi lắm! Giờ đến cha mẹ cũng không coi ra gì nữa à?!”  

 

Tôi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.  

 

Trình Thế Ngọc mỉm cười, như thể muốn trấn an tôi.  

 

Nhưng tôi chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y hơn.  

 

Việc suất du học đã bị lôi ra trước bàn dân thiên hạ, chắc chắn sẽ không dễ dàng kết thúc.  

 

Vì tương lai của mình, tôi không thể nhường, và cũng tuyệt đối không nhường!  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

6

 

Hôm sau, tôi quay lại công đoàn nhà máy cơ khí làm việc.  

 

Tôi và Trình Thế Ngọc học cùng một trường đại học, cùng chuyên ngành kỹ thuật cơ khí và điện tử.  

 

Cha của Trình Thế Ngọc là giám đốc nhà máy cơ khí thành phố Tuyền, sau khi tốt nghiệp, Trình Thế Ngọc làm kỹ sư cao cấp tại xưởng, còn tôi lại bị sắp xếp vào công đoàn làm công việc văn thư.  

 

Lý do là “hai vợ chồng, nhất định phải có một người công việc nhẹ nhàng để còn lo cho gia đình.”  

 

Trước đây, tôi vẫn nhớ như in những kiến thức mình đã học, nhưng sau khi có con, tôi dần quên sạch.  

 

Quên cả hoài bão năm nào, lúc mới vào đại học còn hừng hực chí khí, thề phải vượt Anh đuổi Mỹ, giúp ngành cơ khí điện tử nước nhà trỗi dậy.  

 

Tôi thở dài, không muốn nghĩ thêm nữa.  

 

Hiện tại, chìa khóa để thay đổi số phận, chính là suất du học kia.  

 

Ngày 23 tháng này.  

 

Tuy danh sách chưa chính thức công bố, nhưng tôi đã khắc sâu ngày này từ kiếp trước, nhớ rõ mồn một.  

 

Còn 28 ngày.  

 

Tôi gần như không thể chờ thêm được nữa.  

 

......  

 

Làm xong việc ở công đoàn, tôi mang theo hộp cơm, đi tìm Trình Thế Ngọc.  

 

Chưa kịp bước vào phòng làm việc của anh ta, tôi đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng cười đùa vui vẻ.  

 

Bước chân tôi chững lại.  

 

Rồi tôi bất ngờ đẩy mạnh cửa ra.  

 

Trước mắt là cảnh tượng Tống Hà đang ngồi sát bên cạnh Trình Thế Ngọc.  

 

Không khí trong phòng thoáng chốc im lặng.  

 

Nhìn thấy sắc mặt lạnh băng của tôi, Trình Thế Ngọc dường như cũng nhận ra có gì đó không ổn, vội dịch ra một chút, cười nói: “Minh Kính, em đến rồi à? Mau vào ăn cơm cùng bọn anh đi.”  

 

Tôi không để ý đến anh ta, chỉ nhìn chằm chằm Tống Hà, chậm rãi hỏi: “Hà Hà, hôm nay lại có thời gian rời khỏi nhà à?”  

 

Tống Hà chớp chớp đôi mắt to tròn, hồn nhiên đáp: “Anh Thế Ngọc đặc biệt viết thư giới thiệu giúp em nộp lên văn phòng khu phố đó! Nói là chiều nay có thể đến nhận việc, em liền mang cơm qua cảm ơn anh ấy!”  

 

Lời vừa dứt, hộp cơm trong tay tôi bỗng trở nên nặng trĩu, đè nặng cả lên lòng tôi. 

 

Trình Thế Ngọc hoàn toàn không nhận ra cảm xúc của tôi, vẫn mỉm cười nói: “Là Hà Hà xuất sắc, nếu không thì có viết bao nhiêu thư giới thiệu cũng vô ích.”  

 

Tống Hà hất cằm đắc ý: “Đúng thế! Dù sao em cũng có bằng cấp ba, đâu thể cứ ở nhà mãi được.”  

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Hai người một câu, tôi một câu, như thể tự dựng lên một bức tường vô hình, tách biệt tôi ra bên ngoài.  

 

Kiếp trước, tôi luôn quen với cảnh này. Nhưng bây giờ, chỉ cảm thấy chướng mắt đến cực điểm.  

 

Tôi nhìn hai người họ thật sâu, không nói gì, chỉ mở hộp cơm ra, lặng lẽ ăn.  

 

7  

 

Buổi chiều, tôi tiếp tục làm việc như thường lệ.  

 

Ai ngờ chưa đến giờ tan ca, Trình Thế Ngọc đã hớt hải chạy đến tìm tôi.  

 

“Minh Kính! Hà Hà xảy ra chuyện rồi, mau đi với anh đến trạm y tế!”  

 

Anh ta là anh rể mà còn sốt sắng hơn cả người chị ruột là tôi đây.  

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh ta kéo đi.  

 

......  

 

Đến trạm y tế, cha mẹ tôi đã có mặt từ trước, đang vây quanh giường bệnh của Tống Hà.  

 

Mắt mẹ tôi đỏ hoe vì lo lắng: “Cái đồ trời đánh kia! Hai vợ chồng cãi nhau thì thôi, lại còn ném đồ lung tung, sao có thể làm con bị thương như vậy?!”  

 

Trình Thế Ngọc vừa vào cửa đã lập tức buông tay tôi ra, đi thẳng đến bên giường.  

 

Một vết xước nhỏ chỉ bằng móng tay trên trán Tống Hà, vậy mà ba người bọn họ xúm vào hỏi han đủ điều.  

 

Tôi lặng lẽ đứng phía sau, nhìn cảnh tượng trước mắt.  

 

Chợt nhớ lại mấy ngày trước, chính tôi vì nhường đường cho Tống Hà mà trượt ngã xuống cầu thang. Khi ấy, cũng chỉ có một mình tôi, lảo đảo chống đỡ mà lê đến trạm y tế.  

 

Tôi chợt bật cười, nhưng nụ cười chưa kịp nở đã vụt tắt.  

 

Một lúc sau, Trình Thế Ngọc quay đầu lại.  

 

Tôi thoáng thấy trong mắt anh ta có chút đau lòng, trái tim chợt trùng xuống.  

 

Rồi tôi nghe thấy anh ta nói: “Minh Kính, hay là em nhường suất du học cho Hà Hà đi.”  

 

Lời vừa thốt ra, như sấm nổ giữa trời quang, khiến tôi quên cả cách thở.  

 

Tôi vẫn nhớ rõ lời hứa năm xưa của Trình Thế Ngọc. 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com