Trong ví vừa hay có dán ảnh của tôi, thế nên người đàn ông cũng nhanh chóng xác nhận xong danh tính, đưa lại túi và ví tiền cho tôi.
"Nếu trong này có đồng bọn của hắn, e rằng cô tiêu rồi."
Lần này, giọng điệu của anh khác hẳn lúc nãy khi xác nhận danh tính của tôi.
Bây giờ tôi mới cảm thấy sợ hãi, sống lưng lạnh toát.
Tôi siết chặt ví trong tay, cúi đầu nói nhỏ: "Cảm ơn ngài sĩ quan."
Người đàn ông quay người định dẫn tên trộm đi, nhưng bỗng khựng lại, nhíu mày hất nhẹ tay.
Đôi mắt tinh tường của tôi lập tức nhận ra, găng tay của anh bị rách, lộ ra một vết xước trên mu bàn tay.
Có lẽ là lúc khống chế tên trộm đã bị cọ xát vào đâu đó.
Con hẻm này hẹp như vậy, đúng là không dễ xoay sở.
Không biết nghĩ gì, tôi bỗng nhiên nắm lấy bàn tay bị thương của anh.
Trong con hẻm nhỏ, chỉ còn tiếng gió rít qua.
Người đàn ông cúi xuống nhìn tôi, theo bản năng, suýt chút nữa đã hất tay tôi ra.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh kìm lại phản xạ đó.
Tôi cũng cảm thấy lúng túng, trong đầu chợt lóe lên câu: "Tôi hơi hấp tấp..."
Tôi cố chấp không buông tay, để hành động của mình trông có vẻ chính đáng hơn.
"Tay anh bị thương rồi..."
Vừa nói, tôi vừa lục trong túi, lấy ra một miếng băng cá nhân, cắn răng nói tiếp:
"Để tôi dán cho anh nhé, gió lạnh thổi lâu không tốt cho vết thương đâu."
Ánh mắt tôi rất kiên định, nhưng dù vậy, giọng nói vẫn có chút khẽ khàng.
Anh ấy nhìn tôi, rồi mãi mê suy nghĩ gì đó, một lúc sau mới lên tiếng:
"Cảm ơn."
17
Sau khi dán xong, tôi vẫn chưa yên tâm, còn dùng đầu ngón tay ấn nhẹ hai bên mép để đảm bảo băng dính chắc chắn.
Làm xong rồi, tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của anh.
Tôi cảm thấy tim mình như bị đánh mạnh một cái, đập loạn xạ không kiểm soát.
Tôi vội buông tay anh ra, nhẹ giọng nói:
"Xong rồi, như vậy sẽ không sao nữa."
Cố tỏ ra bình tĩnh, mà chẳng biết đang trấn an anh hay trấn an chính mình.
Người đàn ông cúi đầu nhìn bàn tay vừa được băng bó, chợt bật cười thành tiếng.
"Cảm ơn, dán rất khéo."
Lọt vào tai tôi, câu này cứ như thể đang nghiệm thu thành phẩm vậy.
Không để tôi phải tiếp tục lúng túng, anh quay người, xách cổ áo tên trộm, dặn dò vài câu rồi bỏ đi.
Lúc này, tôi mới dám ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh xa dần.
"Minh Kính! Minh Kính!"
Tôi còn đang ngây ra, nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, thấy Tưởng Minh Minh đang hớt hải chạy đến.
Cô ấy chạy chậm vậy sao?
Vì một quyển sách trong túi mà tôi lao nhanh đến mức này à?
Nếu Tưởng Minh Minh đến sớm hơn, chắc tôi đã không tự mình làm mấy chuyện ngốc nghếch xấu hổ lúc nãy rồi.
Tưởng Minh Minh vừa chạy đến trước mặt tôi, lập tức nắm lấy vai tôi kiểm tra một lượt: "Cậu không sao chứ!?"
Sau đó, cô ấy kinh ngạc nhận ra thần thái của tôi lúc này... có chút gì đó khác biệt, tươi tắn hơn hẳn.
Tôi lắc đầu: "Tôi không sao, có một sĩ quan trật tự giúp tôi rồi."
Thấy tôi vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì, sự lo lắng của Tưởng Minh Minh nhanh chóng chuyển hướng sang một điều khác…
"Người đó có đẹp trai không?"
Tôi nghe xong, lập tức trợn tròn mắt: "Hả?"
Sau tiếng thốt kinh ngạc ấy, gương mặt người đàn ông kia lại hiện lên trong đầu tôi, một nụ cười như có như không, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
Đúng là ưa nhìn thật, nhưng miệng lưỡi hơi chua ngoa một chút.
Hơn nữa, ánh mắt ấy khi nhìn người khác luôn trầm lặng mà nặng nề, khiến người ta có cảm giác bị áp chế đến mức không thở nổi.
Tôi nghiêm túc gật đầu: "Cũng đẹp trai lắm, mà lại tốt bụng nữa. Vì giúp tôi, anh ấy còn làm rách cả găng tay."
Tưởng Minh Minh vốn tin chắc rằng vết thương tình cảm cũ có thể được chữa lành bằng một mối tình mới.
Tôi lập tức đề xuất: "Vậy cậu làm một đôi găng tay tặng anh ấy đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù sao cũng là đồng hương, hơn nữa anh vừa giúp tôi một việc lớn, tôi nghĩ lại cũng thấy ý kiến này khá hợp lý.
Thế nhưng đi được nửa đường, tôi bỗng nhiên kêu lên một tiếng:
"Quên hỏi anh ấy tên gì mất rồi!"
......
Một khoảng thời gian bận rộn với việc học lại trôi qua, cuối cùng du học sinh cũng có một ngày tham quan Bảo tàng Moscow.
Không biết vô tình hay cố ý, nhưng tôi vẫn nhận ra dạo này có vẻ tinh thần của Trình Thế Ngọc tốt hơn.
Anh ta có thể không phải một người chồng đủ tư cách, nhưng lại là một sinh viên xuất sắc.
Cơ hội du học vô cùng quý giá, tình cảm cá nhân không nên trở thành chướng ngại làm ảnh hưởng đến việc học tập và cuộc sống.
Trình Thế Ngọc đương nhiên hiểu rõ điều này.
Nhưng có vẻ như không nên nói quá sớm, hoặc giả tôi có thiên phú "mỏ quạ đen" bẩm sinh.
Khi tôi vừa lên đến tầng hai của bảo tàng, Trình Thế Ngọc từ phía sau đã sải vài bước dài, chặn tôi lại.
Lần này, anh ta chỉnh đốn lại khí thế, mở miệng là một cú đánh thẳng vào lương tâm người khác.
"Tống Minh Kính, em cứ thế mà đi sao? Vậy cha mẹ ở trong nước phải làm sao đây?"
Tôi thì chẳng muốn phí lời với anh ta, lạnh nhạt nói thẳng:
"Tôi đã đi rồi, sẽ không quay lại. Giữa chúng ta cũng chẳng còn gì nữa."
Câu nói dứt khoát ấy khiến Trình Thế Ngọc như bị đ.â.m một nhát d.a.o xuyên thẳng vào tim.
Anh ta sững sờ nhìn tôi, chua xót thốt lên:
"Chúng ta còn chưa ly hôn! Anh cũng chưa đồng ý ly hôn với em."
Tôi đối diện với ánh mắt anh ta, giọng điệu không d.a.o động:
"Giấy đăng ký kết hôn và ảnh cưới của chúng ta, tôi đã đốt hết rồi."
Tôi không hề nói dối.
Tình cảm dành cho Trình Thế Ngọc chẳng còn bao nhiêu, nhưng cái khoảnh khắc tôi đốt hết ảnh cưới và giấy đăng ký kết hôn ấy… cảm giác phức tạp nhưng lại nhẹ nhõm vô cùng, cảm giác đó tôi vẫn nhớ như in.
Hôm đó, trên chuyến tàu đi Nga, tôi ném cả hai tờ giấy ấy vào lò sưởi.
Cứ thế mà trơ mắt nhìn khuôn mặt mình và Trình Thế Ngọc cháy đen, rồi hóa thành tro bụi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Kiếp trước, ảnh cưới của chúng tôi bị thất lạc khi chuyển nhà, tôi đã tiếc nuối suốt một thời gian dài.
Nhưng khi đó, Trình Thế Ngọc thậm chí còn không buồn nói một câu dỗ dành, càng không có chuyện chụp lại ảnh khác với tôi.
Còn bây giờ, chính tay tôi đã ném nó vào lửa.
Như thể cuối cùng cũng tự tay kết thúc một đoạn tình cảm.
Cũng chính tay mình phá vỡ sợi xích từng giam cầm bản thân.
Trình Thế Ngọc cũng không hiểu, rốt cuộc vì sao giữa anh ta và tôi lại thành ra thế này.
Tôi vẫn là tôi, nhưng lại như đã biến thành một người khác.
Sự dịu dàng, ngoan ngoãn ngày trước hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một thứ gì đó sắc bén và cứng cỏi.
Anh ta bày ra bộ mặt khó hiểu.
Nhưng anh ta cứ chắc chắn một điều: tình yêu của anh ta dành cho tôi chưa bao giờ là giả dối.
Anh ta nghĩ nếu không yêu tôi, vậy tại sao hết lần này đến lần khác, anh lại chịu cúi đầu, hết lần này đến lần khác tìm đến tôi?
Anh ta vẫn nghĩ bản thân mình không có lỗi.
Từ xưa đến nay, chẳng phải phụ nữ đều phải lo việc trong nhà hay sao? Tôi là con cả của nhà họ Tống, là con dâu của nhà họ Trình.
Tôi phải nhường nhịn em gái, phải chăm sóc gia đình.
Đáng lẽ anh ta cũng nên kiên quyết như tôi mới đúng. Một cuộc hôn nhân thôi mà, Trình Thế Ngọc anh ta muốn có người phụ nữ nào mà chẳng được?
Anh ta nghĩ vậy, nhưng vẫn không cam tâm, cố chấp nói:
"Trên phường cũng đã đăng ký rồi, mọi thủ tục đều đã xong hết rồi…"
Nhưng tôi trước mắt lại chẳng chút nể tình, thậm chí còn tàn nhẫn đến vô tình.
Tôi lặng lẽ lắc đầu:
"Không có giấy tờ, thì chẳng còn gì hết."
Trình Thế Ngọc sống đến từng này tuổi, lần đầu tiên có cảm giác muốn bật khóc đến vậy.
Anh ta có cảm giác như chính tay tôi đã hủy sạch mọi bằng chứng về tình yêu giữa họ, chôn vùi tất cả vào quá khứ, chỉ còn lại những ký ức.
Tại sao tôi có thể nhẫn tâm đến mức này?
Anh ta bối rối không biết phải làm thế nào.
Trói tôi lại bên cạnh, ép buộc tôi yêu mình thêm lần nữa sao?
Hai mắt Trình Thế Ngọc đỏ hoe, bàn tay siết chặt cánh tay tôi, như thể đang níu lấy một khúc gỗ trôi nổi giữa dòng nước xiết.
"Minh Kính… phải làm sao, phải làm sao thì chúng ta mới có thể quay về như trước?"