[Thập Niên 50] Thượng Lộ Bình An, Có Duyên Lại Gặp

Chương 9



Trong thoáng chốc, cô gái ấy tràn đầy nhiệt huyết với lý tưởng xây dựng chủ nghĩa xã hội, đuổi kịp Anh, vượt qua Mỹ.  

 

Còn Trình Thế Ngọc, anh ta chẳng nghe lọt lấy một câu.  

 

Ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc áo bông dày cộm làm người con gái trông càng nhỏ nhắn hơn.  

 

Giây phút bắt gặp anh ta, tôi thoáng sững sờ, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng đôi bàn tay bị lạnh đến tái nhợt.  

 

Khi nhìn thấy tôi, anh ta vừa vui mừng như tìm lại được thứ đánh mất, vừa hoảng hốt, lại mang theo chút trách móc, oán giận.  

 

Một mớ cảm xúc phức tạp khiến đầu óc và trái tim anh ta rối bời.  

 

Mọi thứ ở tôi đều vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.  

 

Đã gần ba mươi ngày không gặp, rõ ràng cả hai cùng đến một nơi, rồi cũng ở cùng một nơi, vậy mà đến tận hôm nay mới chạm mặt.  

 

Nhưng tôi chẳng hề hay biết gì về điều đó, thậm chí chẳng bao lâu sau đã quẳng Trình Thế Ngọc ra khỏi tâm trí.  

 

......  

 

Sau lễ khai giảng, Tưởng Minh Minh vội vàng chạy đi vệ sinh, còn tôi đứng chờ ngoài hành lang.  

 

Sinh viên gần như đều đổ về khu giảng đường, tôi cũng không ngờ sẽ gặp lại Trình Thế Ngọc ở đây.  

 

Anh ta như vừa vội chạy tới, hơi thở chưa ổn định, đứng ở đầu cầu thang với gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.  

 

Râu trên cằm đã lún phún, cà vạt buộc vội, trông có vẻ tiều tụy hơn.  

 

Thấy anh ta, tôi lập tức thu lại biểu cảm.  

 

Trình Thế Ngọc đứng đó, chăm chăm nhìn tôi, trong tai chỉ còn lại tiếng xào xạc của hàng bạch dương bị gió thổi lung lay.  

 

Gió thổi, lòng cũng động.  

 

Hai người đứng đối diện nhau ở chỗ rẽ cầu thang, lặng lẽ hồi lâu.  

 

Tôi chậm rãi chớp mắt, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

 

Tôi cảm thấy khó chịu trước sự im lặng này, liền xoay người định rời đi.  

 

Nhưng ngay lúc đó, từ phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp, khàn khàn:  

 

"Minh Kính, ở đây có lạnh không? Em có mang theo túi chườm nóng không?"  

 

Bước chân tôi khựng lại.  

 

Tôi thật sự không ngờ Trình Thế Ngọc lại phản ứng như vậy.  

 

Mối quan hệ bây giờ giữa tôi và anh ta rốt cuộc là gì đây? Một cuộc hội ngộ sau thời gian dài xa cách? Một sự hóa giải ân oán?  

 

Không, những từ ấy đều không hợp với họ.  

 

Họ chỉ hợp với bốn chữ: "Đoạn tuyệt cả đời" không ai nhắc đến ai, không ai nhớ về ai.  

 

Nhưng câu hỏi vừa rồi của Trình Thế Ngọc lại khiến tôi cảm thấy chua xót tận đáy lòng.  

 

Hôn sự giữa tôi và anh ta vốn là do ông nội Tống và ông ngoại Trình định ra ngay từ khi cả hai vừa chào đời.  

 

Khi ấy, ông nội tôi là giám đốc một nhà máy dệt duy nhất trong tỉnh có vốn đầu tư nước ngoài, còn ông ngoại anh ta chỉ là một quản đốc phân xưởng.  

 

Sau khi đất nước được giải phóng, các nhà đầu tư nước ngoài rút vốn, nhà họ Tống dần sa sút, trong khi cha của Trình Thế Ngọc lại thăng tiến như diều gặp gió, trở thành giám đốc nhà máy cơ khí mới thành lập.  

 

Đúng là "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây", mọi người trong khu tập thể đều nói rằng cuộc hôn nhân này là nhà họ Tống trèo cao.  

 

Mẹ của Trình Thế Ngọc sức khỏe yếu, chỉ sinh được một người con trai duy nhất, đương nhiên là bảo bối mà gia đình hết mực nâng niu.  

 

Vậy nên, cuộc hôn nhân giữa hai người chưa từng được cha mẹ Trình đồng ý.  

 

Nhưng Trình Thế Ngọc không quan tâm đến những điều đó. Đến tuổi kết hôn, anh ta bất chấp áp lực từ gia đình, nhất quyết kéo bằng được tôi đi đăng ký kết hôn.  

 

Khi vừa cưới nhau, cả hai không được cha mẹ chồng chào đón, nên dọn ra ngoài thuê một căn phòng nhỏ để sống.  

 

Căn phòng ấy chật đến mức chỉ đủ đặt một chiếc giường đôi và một cái tủ quần áo đơn sơ.  

 

Trình Thế Ngọc phải vừa học vừa làm thêm, ban ngày chạy vạy khắp nơi để kiếm tiền, tối về lại cắm đầu vào sách vở.  

 

Tôi xót anh ta lắm.  

 

Mùa hè còn đỡ, có thể dùng quạt nan cho đỡ nóng. Nhưng mùa đông thì thật sự rất khổ, chỉ có thể ôm nhau để giữ ấm.  

 

Mùa đông đến, tay chân tôi lúc nào cũng lạnh buốt.  

 

Hai người chỉ có một túi chườm nóng để ôm chung. Nửa đêm, Trình Thế Ngọc tỉnh giấc, liền cầm túi nước nguội đi đổ lại nước nóng, rồi quay về cẩn thận đắp chăn cho tôi, ôm lấy tôi vào lòng mới có thể an tâm ngủ tiếp.  

 

Những năm tháng dài đằng đẵng trôi qua, tình cảm khi ấy dường như được phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp của hoài niệm.  

 

Tôi đang thả lỏng đôi chút, bỗng nhiên siết chặt bàn tay mình.  

 

Càng hồi tưởng, tôi lại càng thấy hiện thực trước mắt chỉ toàn những vết thương rách nát.  

 

Thấy tôi chưa rời đi ngay, Trình Thế Ngọc vội vàng lên tiếng:  

 

“Minh Kính, anh không thích Hà Hà. Dù em tin hay không, trong mắt anh, em ấy chỉ là một người em gái…”  

 

Anh ta bước lên một chút, dường như sợ tôi bỏ đi nên chỉ nhẹ nhàng chạm vào tay tôi.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng câu nói này khiến tôi lập tức tỉnh táo lại.  

 

Đàn ông thật sự có thể yêu một người trong lòng nhưng lại thề thốt với một người khác sao?  

 

“Không cần giải thích.” Tôi thản nhiên hất tay anh ta ra, “Hành động đáng tin hơn lời nói.”  

 

Hơn nữa, giữa họ đâu chỉ đơn giản là chuyện này.  

 

Tôi sẽ không quay đầu lại.  

 

“Minh Kính!”  

 

Tưởng Minh Minh từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Trình Thế Ngọc trước mặt tôi, liền vội vàng gọi to.  

 

Tiếng gọi này giống như một sự giải thoát.  

 

Không đợi tôi kịp phản ứng, Tưởng Minh Minh đã kéo tôi đi.  

 

“Sắp vào lớp rồi, mau đi thôi!”  

 

Tôi không hề ngoảnh đầu lại.  

 

Có lẽ vì lại bị tôi từ chối, Trình Thế Ngọc cũng không đến tìm tôi nữa.  

 

Tôi và Tưởng Minh Minh cứ thế sống một cuộc sống yên bình, ngày ngày chỉ có hai điểm đến: Giảng đường và ký túc xá.  

 

16

 

Mùa đông đã đến, gió lạnh sắc như dao.  

 

Buổi chiều hôm ấy, hai người khoác áo bông dày cộp, cùng nhau đến thư viện mượn tài liệu nghiên cứu.  

 

Khi đang đi, bỗng nhiên tôi bị kéo mạnh một cái, lảo đảo suýt ngã.  

 

Nhìn bóng người lao vút về phía trước, tôi mới nhận ra, túi đeo chéo của mình bị giật mất!  

 

Trong đó chẳng có thứ gì đáng giá, cũng không có nhiều tiền, nhưng lại chứa cuốn sách tôi vừa mượn hôm nay.  

 

Đó còn là tài liệu nghiên cứu quan trọng, trong thư viện chỉ có duy nhất một bản!  

 

“Minh Kính!”  

 

Tưởng Minh Minh phía sau hét lớn.  

 

Nhưng tôi không quay đầu, tôi vừa chạy vừa hét lớn bằng tiếng Nga: “Đứng lại!”  

 

Tôi đuổi theo tên trộm, rẽ qua mấy con hẻm ngoằn ngoèo.  

 

Ngay lúc này, ở đầu ngõ phía trước, bỗng xuất hiện một người đàn ông cao lớn.  

 

Chỉ trong tích tắc, hắn bị anh túm lấy, vung qua vai quật mạnh xuống đất, tuyết bay lên tung tóe.  

 

Một chiêu gọn gàng, dứt khoát.  

 

Tôi đứng khựng lại, sững sờ.  

 

Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp, mang theo hơi lạnh thấu xương của mùa đông Moscow, nhưng lại có chút thản nhiên, lười biếng:  

 

“Nếu thiếu tiền thì lần sau cứ đến cướp của tôi này. Bắt nạt phụ nữ thì tính là gì chứ?” 

 

Tôi định thần lại, lúc này mới nhận ra người đàn ông trước mặt đang mặc đồng phục của cảnh sát trật tự đường phố.  

 

Tôi chần chừ bước lên vài bước: "Ngài sĩ quan...?"  

 

Người đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất nghe vậy ngẩng đầu lên.  

 

Dưới vành mũ cảnh sát, có thể thấy rõ anh mang những đường nét điển hình của người phương Đông - đường nét khuôn mặt sắc sảo, góc cạnh cứng cáp.  

 

Xương mày cao, hốc mắt sâu, sống mũi thẳng tắp, phối hợp cùng bộ quân phục gọn gàng, toát lên khí chất mạnh mẽ, dứt khoát.  

 

Chỉ là thần sắc anh ta khá thờ ơ, như thể việc tóm gọn tên trộm này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ nhặt, tiện tay mà làm.  

 

Khi nhìn thấy tôi, anh cũng hơi sững lại.  

 

Rồi cất giọng hỏi bằng tiếng Trung: "Người Hoa à?"  

 

Không ngờ lại gặp được đồng hương, tôi khẽ gật đầu: "Phải."  

 

Người đàn ông còng tên trộm vào cột đèn bên cạnh, sau đó đứng dậy, cầm theo chiếc túi đeo của tôi.  

 

Lúc này tôi mới để ý, người đàn ông này dù rất cao, nhưng cơ thể lại không quá cồng kềnh như những nhân viên trật tự khác mà tôi từng thấy.  

 

Dù khoác quân phục dày cộp, vẫn có thể nhận ra vóc dáng anh rắn chắc, cân đối, hoàn toàn không phải kiểu cơ bắp thô kệch mà là săn chắc, linh hoạt.  

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Người đàn ông cúi xuống nhìn tôi, nhếch môi cười nhẹ:  

 

"Một mình mà dám chạy vào con hẻm của bọn trộm cắp à?"  

 

Vừa nói, anh vừa mở ví của tôi để xác nhận danh tính chủ nhân.  

 

Khi nhìn thấy tên trong giấy tờ, đôi mày anh ta khẽ nhướn lên, như thể đang nhâm nhi cái tên ấy trong miệng:  

 

"Tống Minh Kính?" 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com