[Thập Niên 50] Thượng Lộ Bình An, Có Duyên Lại Gặp

Chương 13



"Trường học thỉnh thoảng cử người đến hỗ trợ, nhìn nhiều thì sẽ quen thôi."

 

Những thủ tục rườm rà trong mắt người khác, đến miệng anh lại hóa ra chuyện đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.

 

Tôi thấy lạ, nhưng cuối cùng vẫn hỏi điều tôi tò mò nhất:

 

"Khoan đã, sĩ quan… anh nói trường học gì cơ?"

 

Tôi có chút ngờ vực, anh là nhân viên trường sao?

 

Hay chẳng lẽ… anh cũng là sinh viên?

 

Có thể được cử sang Nga học tập tại trường quân sự, chắc chắn phải là nhân tố cốt cán trong đơn vị.

 

Tôi nghĩ, có lẽ anh sợ tôi cảm thấy áp lực nên mới cố gắng tỏ ra dễ gần như vậy… Đúng là một người tốt.

 

"À…" Tôi đáp khẽ, hồi lâu mới nhớ ra mình chưa tự giới thiệu.

 

"Tôi là Tống Minh Kính, học ở Học viện Động lực."

 

Nhìn dáng vẻ hơi chậm nửa nhịp của tôi, khóe mắt Kỷ Hành Sinh không giấu được ý cười.

 

"Tôi biết."

 

Cảm giác như bị trêu chọc, tôi bèn quay đầu đi, không muốn đáp lời.

 

Bình thường tôi đâu có như vậy, sao cứ trước mặt người đàn ông này là lại vụng về đến thế?

 

Chắc là tại mỗi lần gặp anh, tôi đều xảy ra chuyện không đâu…

 

Việc tuy xử lý nhanh, nhưng cũng mất cả buổi sáng.

 

Tôi định rời đi, thì lại bị Kỷ Hành Sinh gọi lại.

 

"Đồng chí Minh Kính, đi cùng đi."

 

Cách xưng hô này khiến tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn anh.

 

Bắt gặp vẻ mặt ấy, Kỷ Hành Sinh nhướng mày: "Sao thế? Tôi lớn hơn cô một tuổi đấy."

 

Thôi vậy… tôi nghĩ, cũng hợp lý mà.

 

Kỷ Hành Sinh đội mũ ngay ngắn, sánh bước cùng tôi rời khỏi đại sứ quán.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi vốn không phải người hoạt ngôn, mà Kỷ Hành Sinh cũng chẳng phải kiểu nhiều lời.

 

Hai người sóng vai bước đi, vậy mà chẳng ai lên tiếng trước.

 

Bấy giờ, tôi mới hơi muộn màng nhận ra sự ngượng ngùng của tình huống này, đầu óc bắt đầu xoay mòng mòng nghĩ xem có chủ đề gì để nói không.

 

Trong lúc tôi mải suy nghĩ, một người ôm mấy thùng hàng lớn vô tình va vào tôi.

 

Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị Kỷ Hành Sinh nhanh tay kéo về phía mình.

 

"Này, cẩn thận."

 

Vừa nghe thấy giọng anh, trước mắt tôi bỗng tối sầm lại.

 

Hôm nay tôi thật sự dễ bị va phải quá…

 

Ý nghĩ ấy còn chưa tiếp tục, tôi đã cảm nhận được gò má mình áp lên cúc áo lạnh lẽo trước n.g.ự.c Kỷ Hành Sinh.

 

Cánh tay người đàn ông rắn rỏi, giữ chặt lấy eo tôi không buông.

 

Lần này thì đúng là nhào thẳng vào lòng người ta, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương trên người Kỷ Hành Sinh.

 

Tôi không biết phải diễn tả mùi hương đó như thế nào, chỉ cảm thấy ấm áp và dễ chịu.

 

Bên cạnh, những thùng hàng rơi xuống đất, phát ra tiếng va chạm lách cách. tôi giật mình bừng tỉnh.

 

Dù có từng trải qua bao sóng gió, khuôn mặt tôi lúc này cũng đã đỏ bừng.

 

Người vận chuyển lúc này mới nhận ra mình vô ý va phải tôi, liên tục xin lỗi rồi cúi xuống nhặt đồ.

 

Tôi vội vàng đáp không sao, còn ngồi xuống giúp người ta thu dọn.

 

Sau đó, tôi mỉm cười trò chuyện vài câu rồi tạm biệt.

 

Người Hoa nói tiếng Nga ít nhiều đều mang theo giọng điệu đặc trưng của mình, nhưng Kỷ Hành Sinh lại phát hiện, phát âm của tôi rất chuẩn.

 

Chất giọng tôi nhẹ nhàng, mềm mại, phối cùng ngữ điệu của tiếng Nga lại mang theo chút phong vị phương Đông, nghe vô cùng êm tai.

 

22

 

Cả buổi sáng, Trình Thế Ngọc chạy khắp nơi tìm tôi, cuối cùng mới nghe được từ Tưởng Minh Minh rằng tôi đã đến đại sứ quán làm thủ tục.

 

Không thấy tôi, anh ta liền cảm thấy bất an.

 

Vừa ra đến cổng trường, anh ta đã bắt gặp tôi.

 

Nhưng điều khiến anh ta sững sờ hơn cả là người đàn ông cao ráo, tuấn tú đứng cạnh tôi.

 

Một cơn ghen tuông như ngọn sóng lớn dâng trào trong lòng, suýt nữa làm anh ta mất kiểm soát.

 

"Tống Minh Kính!"

 

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi quay đầu lại, thấy Trình Thế Ngọc đang sải bước nhanh về phía mình.

 

"Người mà em muốn tặng găng tay… chính là anh ta sao?"

 

Tôi còn chưa kịp đáp, Kỷ Hành Sinh đã nhếch môi, ánh mắt lộ rõ vẻ trêu chọc.

 

"Bạn học của cô?" Anh liếc nhìn Trình Thế Ngọc rồi nhàn nhạt nói: "Cũng bao đồng thật đấy."

 

Câu nói vừa buông ra, trong không khí đã mang theo mùi thuốc súng.

 

Trình Thế Ngọc nghiến răng, ánh mắt hằn lên tia giận dữ.

 

"Tống Minh Kính là vợ tôi, anh nói xem tôi có nên quản không?"

 

Kỷ Hành Sinh nghe vậy, nhướng mày liếc sang tôi, rồi lại quay lại nhìn anh ta, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Vợ?"

 

Ở trong quân đội bao năm nay, khả năng quan sát của anh sớm đã luyện đến mức thuần thục.

 

Một chữ này lăn qua lăn lại trên đầu lưỡi anh, mang theo vài phần châm chọc.

 

"À không…" tôi bình thản giới thiệu, "Là vợ cũ."

 

Rồi tôi vươn tay chỉ về phía Trình Thế Ngọc.

 

"Và đây, chồng cũ."

 

Sắc mặt Trình Thế Ngọc tái nhợt đi, gấp gáp nói:

 

"Minh Kính, anh…"

 

Tôi không đáp lại, chỉ quay sang Kỷ Hành Sinh nói:

 

"Đồng chí Kỷ, hôm nay cảm ơn anh nhiều. Tôi về ký túc xá trước đây."

 

Kỷ Hành Sinh khẽ gật đầu, đáp lại bằng giọng điệu rất chuẩn mực:

 

"Phục vụ nhân dân, việc nên làm thôi."

 

Tôi không nói thêm gì, xoay người rời đi.

 

Trình Thế Ngọc gọi tên tôi, vội vàng bước lên mấy bước định đuổi theo.

 

Nhưng vô ích, tôi chẳng buồn quay đầu lại.

 

Buổi chiều hôm đó, tôi ngồi thu lu bên lò sưởi, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

 

Tôi nghĩ chắc Tưởng Minh Minh vừa ra ngoài lại quên gì đó, nên không suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa.

 

Người đàn ông đứng trước cửa miệng lẩm bẩm:

 

"Minh Kính…"

 

“Rầm!”

 

Tôi đóng sầm cửa ngay khi nhìn thấy anh ta.

 

Trông bộ dạng đó, chắc chắn là đã say tí bỉ.

 

"Minh Kính, nhà máy ở quê xảy ra chuyện rồi…"

 

Giọng nói vọng vào từ ngoài cửa, mang theo chút ấm ức.

 

Chỉ là, tôi sớm đã miễn dịch với những màn yếu đuối này của anh ta.

 

Tôi đứng ngay cửa, lên tiếng với giọng nói lạnh nhạt:

 

"Thật ra, tôi luôn muốn biết một chuyện. Nếu tôi từ bỏ suất du học, mà không đích thân đi làm thủ tục chuyển nhượng, thì nhà họ Trình các người định dùng cách gì để đưa Tống Hà cùng anh sang Nga du học đây?"

 

Câu nói này lập tức khiến toàn bộ cảm xúc dịu dàng mà Trình Thế Ngọc cố gắng tạo dựng hoàn toàn sụp đổ, anh ta gào lên từ bên ngoài:

 

"Là em?! Tống Minh Kính, là em tố cáo đúng không?! Em có biết làm như vậy sẽ khiến Hà Hà và cả nhà máy cơ khí nhà anh không còn đường lui không?!"

 

Trình Thế Ngọc đập cửa, trong giọng nói mang theo sự chất vấn.

 

"Minh Kính, tại sao em lại làm vậy?"

 

Tôi lại rất bình tĩnh hỏi ngược lại:

 

"Trình Thế Ngọc, nếu nhà anh thật sự trong sạch, tôi có cần phải tố cáo không?"

 

Trước đây, khi mẹ tôi kéo Ủy ban Kỷ luật đến điều tra tôi, tôi chỉ tiện miệng nhắc đến chuyện Tống Hà muốn có suất du học.

 

Thậm chí, tôi chẳng hề chỉ đích danh ai.

 

Chỉ có thể thấy rõ, cấp trên rất coi trọng những vụ việc lạm dụng quyền lực như thế này.

 

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi bật cười vì thái độ của Trình Thế Ngọc.

 

Tôi nhếch môi:

 

"Anh xem, trong lòng anh có anh, có nhà họ Trình, có Tống Hà, nhưng chẳng hề có tôi."

 

Trình Thế Ngọc không hiểu tại sao hai người đang nói về chuyện thanh tra nhà máy, lại đột nhiên quay sang chuyện tình cảm.

 

Sau một hồi im lặng, tôi cất giọng đều đều:

 

"Tôi biết anh đang mượn chuyện này để diễn màn đáng thương trước mặt tôi."

 

"Cuộc kiểm tra này không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu. Hai năm sẽ có một lần, năm nay có lẽ chỉ vì tôi hỏi Ủy ban Kỷ luật một câu mà thời gian kiểm tra được đẩy lên sớm hơn thôi, nếu thực sự không có vấn đề gì, thì chỉ coi như là phòng ngừa trước."

 

"Hơn nữa, thư từ qua lại thế này, tình hình trong nước ít nhất đã kéo dài hơn nửa tháng rồi. Nếu thực sự có chuyện gì, thì một nhà máy cơ khí lớn như vậy chắc chắn đã lên báo từ lâu rồi."

 

Những lời tôi nói ra khiến cho Trình Thế Ngọc nín lặng.

 

Tôi quá bình tĩnh, cũng quá lý trí.

 

Mỗi câu nói đều giống như một cái bẫy đã đào sẵn, chỉ chờ anh ta mắc sai lầm trước mặt tôi.

 

Trình Thế Ngọc thậm chí còn thà rằng tôi căm ghét anh ta. Ít ra như vậy, những lời tôi nói sẽ còn mang theo cảm xúc mãnh liệt.

 

Anh ta thở dài, rồi lên tiếng:

 

"Minh Kính, nếu trong lòng anh không có em, vậy tại sao anh lại cưới em?"

 

Câu hỏi này của Trình Thế Ngọc khiến tôi cảm thấy quen thuộc hơn.

 

Tôi lắc đầu:

 

"Không giống nhau đâu, Trình Thế Ngọc."

 

Nghe tôi nói vậy, anh ta hít một hơi thật sâu, cố chấp hỏi lại:

 

"Không giống ở chỗ nào? Anh yêu em, tôn trọng em, bao nhiêu năm qua vẫn luôn chăm sóc em!"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com