Vì quá tức nên tôi liền mở phăng cánh cửa, nghiêng đầu ngước mắt nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy giễu cợt.
"Đôi khi tôi nghĩ, anh có thật sự xem tôi là vợ anh không. Nhưng tôi dường như chỉ là 'vợ anh' mà thôi. Tôi đương nhiên phải hy sinh tất cả vì gia đình anh, vì gia đình tôi. Tôi cũng phải nhường cơ hội của mình cho Tống Hà, thậm chí còn muốn lạm dụng chức quyền để đổi tên danh sách, bất chấp nguy hiểm chưa lường trước!”
Nói đến đây, tôi dừng lại, điều chỉnh giọng điệu của mình.
"Anh biết rõ tình cảnh của tôi ở nhà họ Tống mà. Tôi muốn rời đi, vậy mà anh cũng giống họ, muốn giữ tôi lại."
Ánh mắt tôi nhìn thẳng vào anh ta.
Trình Thế Ngọc vô thức nắm chặt lấy tay tôi.
Anh ta siết rất chặt, nhưng vì quá căng thẳng nên tay anh ướt sũng, tôi cũng dễ dàng rút tay ra.
Anh ta muốn một lời giải thích, một câu trả lời. Vậy thì tôi sẽ nói.
Tôi đi vào nhà, không nhìn Trình Thế Ngọc nữa.
"Từ nhỏ đến lớn, chúng ta cùng nhau trưởng thành, cùng học tập, cùng bước vào đại học, rõ ràng anh biết tôi muốn gì."
Trải lòng với Trình Thế Ngọc như thế này khiến mũi tôi cay cay.
Tôi hiểu rõ, trong chuyện giữa chúng tôi, ngôn từ chẳng có mấy sức nặng.
Nhưng tại nơi đất khách quê người này, tôi đã mở lời, vậy thì tôi phải nói tiếp.
"Thế mà khi cha anh sắp xếp cho tôi một công việc văn phòng, anh chẳng nói gì. Khi nhà họ Tống muốn lấy suất du học của tôi, anh còn giúp họ ép tôi."
"Anh nói anh yêu tôi? Có thể là vậy, nhưng anh chưa bao giờ thực sự muốn hiểu tôi."
Nói đến đây, cảm xúc của tôi dần bình tĩnh lại.
Tôi hít sâu một hơi, tiếp tục:
"Không có thù hận gì cả. Nhưng cũng chẳng còn bất cứ khả năng nào nữa."
Giọng tôi không lớn, nhưng lại vang vọng như sấm động bên tai.
Trình Thế Ngọc sững sờ nhìn tôi.
Gương mặt quen thuộc, dáng hình quen thuộc, thậm chí cả sự mềm yếu này cũng quen thuộc.
Nhưng lại khiến anh ta cảm thấy vô cùng xa lạ.
Hôn nhân đối với anh ta là gì?
Là có một người ở nhà, khiến anh ta cảm thấy an tâm.
Từ nhỏ đến lớn, tôi là người anh ta luôn mặc định sẽ trở thành vợ mình.
Tôi dịu dàng, chu đáo, giỏi giang, hội tụ tất cả những điều anh ta mong muốn ở một người vợ.
Rồi sao nữa?
Tôi dường như thật sự chỉ trở thành "vợ anh" như những gì anh ta từng nói.
Nhưng đột nhiên, Trình Thế Ngọc nhận ra, tất cả những điều đó về sau có lẽ sẽ không còn thuộc về mình nữa.
Phải đến lúc này, anh ta mới chịu ý thức được điều đó.
Nhận thức này như một cơn sóng lớn xô tới, nhấn chìm anh ta, khiến toàn thân lạnh toát.
Tôi, thật sự không còn liên quan gì đến anh ta nữa sao?
Lồng n.g.ự.c Trình Thế Ngọc thắt lại đến nghẹt thở. Lần đầu tiên trong đời, anh ta cảm nhận được sự hối hận sâu sắc.
Trong lòng trống rỗng, cả người cũng trống rỗng.
Mắt anh ta đỏ hoe, giọng nói khô khốc: "Minh Kính, anh muốn bù đắp cho em, anh cũng tình nguyện hiểu em."
Tôi không bỏ lỡ sự hối lỗi và đau khổ trong mắt anh ta.
Trình Thế Ngọc chỉ hơn tôi vài tháng tuổi, nhưng từ nhỏ đã luôn xem mình là anh trai, lúc nào cũng chăm sóc tôi.
Thế nhưng, người từng tìm đủ mọi cách để chia sẻ gánh nặng với tôi khi còn trẻ, đến khi bước vào hôn nhân lại trở thành một con người hoàn toàn khác.
Kiếp trước, dù đã chứng kiến hết thảy, tôi vẫn chẳng thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận.
Anh ta cứ thế mà đương nhiên hưởng thụ sự hy sinh của tôi cùng với Tống Hà, hút cạn m.á.u thịt của tôi, giẫm đạp lên tình cảm của tôi.
Bản chất con người có thể thay đổi không?
Tôi không biết.
Nhưng tôi biết chắc rằng, sự giác ngộ của Trình Thế Ngọc đến quá muộn, quá trễ để có thể vãn hồi bất cứ thứ gì.
Tôi chưa từng và sẽ không bao giờ hối tiếc khi đánh mất danh phận "vợ Trình Thế Ngọc" hay "con gái nhà họ Tống".
Trong mắt tôi thấp thoáng một tầng sương mỏng, nhưng rất nhanh đã tan đi.
Giọng tôi kiên định:
"Trình Thế Ngọc, tôi không phải con gái nhà họ Tống, và cũng không muốn làm vợ anh nữa."
"Chúng ta... vốn không cùng đường."
Trình Thế Ngọc vẫn luôn nghĩ rằng, chỉ cần mình kiên trì ở bên cạnh tôi, sớm muộn gì cũng có cơ hội.
Nhưng hôm nay, chính miệng tôi đã nói rõ, giữa hai người họ, đã không còn chút khả năng nào nữa.
Cuối cùng, Trình Thế Ngọc rời đi trong dáng vẻ thất thần, như thể hồn bay phách lạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi không đứng dậy, chỉ lặng lẽ ngồi đó cho đến khi bóng lưng anh ta biến mất sau cánh cửa.
23
Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm chắc chắn, chuyện giữa tôi và Trình Thế Ngọc, lần này thật sự đã kết thúc rồi.
Khi Kỷ Hành Sinh lại đến tìm tôi, anh trông thấy cô gái này đang cầm trong tay một cái xẻng sắt to gần bằng người mình.
Tôi cùng các bạn học hăng say xúc tuyết.
Tối qua, Mát-xcơ-va có một trận tuyết lớn, chôn vùi cả lối đi trong trường, dày đến tận nửa bắp chân.
Vậy nên buổi học chiều của Học viện Động lực đã biến thành một buổi thực hành lao động tập thể trong khuôn viên trường.
Nhìn thấy Kỷ Hành Sinh, tôi cũng có chút bất ngờ.
Không phải trường của mình, vậy mà anh ta lại tìm đến chỗ tôi xúc tuyết một cách vô cùng thành thạo.
Tôi tròn mắt nhìn anh:
"Đồng chí Kỷ, sao anh lại đến đây?"
Kỷ Hành Sinh trêu tôi, nói chỉ là linh cảm mách bảo rằng đi con đường này có thể gặp tôi, thế là anh đi.
Không ngờ thật sự gặp được.
Không xa chỗ tôi đứng, Trình Thế Ngọc cũng trông thấy Kỷ Hành Sinh. Anh ta lập tức bước đến bên cạnh tôi, bày ra tư thế không cho bất kỳ kẻ lạ mặt nào lại gần tôi.
Anh ta chìa tay ra:
"Minh Kính, để anh làm cho."
Tôi lắc đầu:
"Không cần đâu."
Kỷ Hành Sinh vừa đặt hộp cơm trong tay xuống phòng bảo vệ gần khu giảng đường thì trông thấy ngay cảnh tượng Trình Thế Ngọc bị từ chối một cách đầy bẽ mặt.
Anh nhếch môi, vừa trêu chọc vừa khiêu khích:
"Nhiệt tình ghê nhỉ, anh chồng cũ?"
Trình Thế Ngọc đáp một cách đầy chính nghĩa:
"Dù không còn quan hệ hôn nhân, thì tôi vẫn có thể coi là anh trai của Minh Kính."
Kỷ Hành Sinh nghiến răng, bật cười khinh miệt, ánh mắt rõ ràng đang nói: Cỡ anh mà cũng đòi làm anh trai người ta?
Trình Thế Ngọc bị ánh mắt khiêu khích đó chọc giận, định mở miệng phản bác.
Nhưng tôi chẳng còn hơi sức đâu mà để tâm đến bầu không khí căng thẳng giữa hai người đàn ông này.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Thế nào? Đường đường là quân nhân mà cũng thích táy máy tay chân à?"
Kỷ Hành Sinh không đáp, chỉ mỉm cười, cũng chẳng so đo lời khiêu khích của tôi, chỉ nói:
"Để anh giúp em."
"Không cần...!" Tôi từ chối một cách gượng gạo.
Mắng người thì trơn tru, nhưng thật ra tôi không muốn làm phiền Kỷ Hành Sinh thêm nữa.
"Trước đây anh cũng hay giúp nhà xúc tuyết lắm, quen rồi mà."
Kỷ Hành Sinh không nói gì, trực tiếp đưa tay nhận lấy cái xẻng sắt từ tay tôi.
Tôi cười bất đắc dĩ: "Đã bảo là không cần phiền anh rồi mà..."
Kỷ Hành Sinh không dừng tay, ngẩng lên hỏi tôi: "Là em không muốn làm phiền anh, hay là không muốn nợ anh?"
Ánh mắt này quá sắc bén, khiến tôi hơi khựng lại.
"Có khác gì nhau sao?"
"Có chứ." Kỷ Hành Sinh nhướng nhẹ mi mắt, lười biếng đáp, "Không muốn làm phiền là vì chưa thân, còn không muốn nợ tình cảm là vì không coi anh là bạn."
"Anh lý sự cùn vừa thôi..." tôi hết cách, chỉ biết nhìn anh đầy bất lực.
Kỷ Hành Sinh cảm thấy chiếc khăn quàng cổ vướng víu, không tiện để làm việc.
Thế là anh vừa cầm xẻng trong tay, vừa tiện tay tháo khăn quàng xuống, rồi quàng lên cổ tôi.
Trên khăn vẫn còn vương hơi ấm từ người Kỷ Hành Sinh, khiến cả khuôn mặt tôi nóng bừng lên.