[Thập Niên 50] Thượng Lộ Bình An, Có Duyên Lại Gặp

Chương 16



"Tống Minh Kính, cậu không nói với tôi, người mời chúng ta đến dự vũ hội là đám sinh viên quân sự Trung Quốc đấy nhé!"  

 

Tôi không hiểu sao cô ấy lại kích động như vậy.  

 

"Thì sao? Còn có chuyện gì mà cậu chưa biết à?"  

 

Tưởng Minh Minh đúng là biết gần đây ở Mát-xcơ-va có hai buổi vũ hội giao lưu lớn.  

 

Xưa nay tôi không thích xã giao, nên lúc tôi bất ngờ rủ đi dự vũ hội, Tưởng Minh Minh đã rất ngạc nhiên.  

 

Cô ấy còn tưởng cuối cùng cô bạn này cũng chịu mở lòng đi tìm người yêu rồi.  

 

Chỉ là, vì quá bất ngờ, cô ấy lại quên hỏi kỹ.  

 

Tưởng Minh Minh nghiến răng, truy hỏi: "Ai mời cậu tới đây?"  

 

"Kỷ Hành Sinh." tôi thật thà trả lời.  

 

Tưởng Minh Minh không ngờ tôi nàng này lại im hơi lặng tiếng mà làm một cú chấn động như vậy.  

 

"Lại đây nào." Tưởng Minh Minh cố giữ bình tĩnh, miễn cưỡng không hét lên, kéo tôi lại gần.  

 

"Để 'bách khoa toàn thư sống' này giảng giải cho cậu nghe."  

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Ở trong nước, danh tiếng của Kỷ Hành Sinh đã vô cùng vang dội.  

 

Nhà có một vị nguyên soái, đáng lẽ có thể thi vào một học viện quân sự tốt, đi con đường quan chức suôn sẻ.  

 

Ấy thế mà anh lại bỏ ngang việc học, trực tiếp nhập ngũ.  

 

Chuyện này vốn đã đủ gây xôn xao dư luận, vậy mà sau đó anh còn xuất sắc đến mức được cử sang Nga học tập và huấn luyện.  

 

Hai người còn chưa kịp thì thầm được bao lâu thì đã bị Kỷ Hành Sinh cắt ngang.  

 

Nhìn hai cô gái đang rì rầm to nhỏ, ánh mắt anh lóe lên vẻ trêu chọc.  

 

"Hai người đang bàn luận gì đấy?"  

 

Tưởng Minh Minh lập tức nghẹn lời, không khách khí trợn mắt lườm anh một cái, sau đó chuồn ngay vào sàn nhảy tìm bạn nhảy.  

 

Kỷ Hành Sinh nhìn theo bóng lưng cô ấy, bật cười: "Bạn em thú vị thật đấy."  

 

"Đúng vậy." tôi nghiêm túc gật đầu: "Tưởng Minh Minh lúc nào cũng thú vị, hơn nữa còn giúp đỡ em rất nhiều."  

 

Kỷ Hành Sinh mỉm cười, vươn tay cúi người, vô cùng lịch thiệp mời tôi nhảy một điệu.  

 

Tôi đặt tay vào tay anh, cùng bước vào sàn nhảy.  

 

Lúc đầu, tôi còn lo anh không biết khiêu vũ, dù sao trông anh cũng không giống kiểu người thường xuyên nhảy nhót.  

 

Nhưng khi điệu nhạc vang lên, tôi lập tức nhận ra mình đã sai.  

 

Kỷ Hành Sinh nhảy rất giỏi.  

 

Bạn nhảy nam có vai trò dẫn dắt trong vũ điệu, phải đưa ra tín hiệu rõ ràng và kịp thời cho bạn nhảy nữ.  

 

Động tác của Kỷ Hành Sinh rất dứt khoát, luôn giúp tôi dễ dàng bắt kịp từng nhịp bước tiếp theo.

 

“Nhảy khá lắm.”

 

Tôi khẽ cong môi: “Anh cũng không tệ.”

 

Cả hai trò chuyện lịch sự, chừng mực, nhưng cuối cùng lại khiêu vũ suốt bốn bản nhạc.

 

“Chúng ta phải về làm bài tập rồi!” Tưởng Minh Minh sốt ruột.

 

Cô ấy cảm thấy những lời chỉ bảo ban nãy của mình đều vô ích. Rõ ràng có rất nhiều ánh mắt trên sàn nhảy đang như d.a.o cắt vào tôi, thế mà tôi vẫn tiếp tục khiêu vũ.

 

Tuy tôi có hơi lâng lâng, nhưng đầu óc vẫn chưa đến mức đình công.

 

Một trận rùng mình, cuối cùng tôi cũng tiếp nhận được những tín hiệu từ ánh mắt xung quanh.

 

Biết dừng đúng lúc! Biết dừng đúng lúc!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Giúp Kỷ Hành Sinh giải quyết rắc rối thì được, nhưng tôi không thể tự đẩy mình vào rắc rối được.

 

Kỷ Hành Sinh bị bỏ lại giữa sàn nhảy: “…”

 

……

 

Trên đường về, Tưởng Minh Minh vẫn còn nhắc nhở.

 

“Nhân tài thì đúng là nhân tài, cộng thêm gương mặt điển trai, bảo sao không gây chú ý chứ, hiểu chưa?”

 

Tôi hơi mất tự nhiên, khẽ véo tai mình: “Chỉ là khiêu vũ vài bài thôi, có gì ghê gớm đâu.”

 

Tưởng Minh Minh, với danh hiệu "bách khoa toàn thư", hiểu rõ mọi chuyện:

 

“Hai năm nay, anh ấy chưa từng đưa ai làm bạn nhảy ở bất kỳ buổi vũ hội nào. Thế mà hôm nay lại nhảy với cậu những bốn bài, bốn bài đấy!”

 

Tôi cũng hơi chột dạ, nhưng vẫn không chịu thua.

 

“Lúc đầu anh ấy cũng bảo với tôi là gần đây bị nữ sinh bám riết rất phiền, nên muốn nhờ tôi giúp che chắn một chút.”

 

Tưởng Minh Minh liếc tôi một cái: “Đàn ông nói gì mà cậu cũng tin à?”

 

Tôi nghiêm túc đáp: “Bình thường thì không, nhưng Kỷ Hành Sinh là người tốt mà.”

 

Được rồi, còn phát cả thẻ người tốt cho người ta nữa cơ đấy.

 

Ba năm du học thoáng cái đã trôi qua, tôi kết thúc chương trình học sớm để cùng mọi người trong viện nghiên cứu trở về nước.

 

Có lẽ vì xa quê hương, tôi và Kỷ Hành Sinh đều rất biết kiềm chế.

 

Cả hai duy trì mối quan hệ ở mức cùng nhau về nhà ăn cơm, chỉ dừng lại ở đó.

 

Nhưng rồi, giai đoạn "trăng mật" trong quan hệ giữa hai nước vừa chấm dứt, tình hình nhanh chóng leo thang từ bình ổn sang căng thẳng.

 

Căng thẳng giữa quân đội ngày càng gia tăng, đồng thời cũng dập tắt phần nào sự bồng bột trong chuyện tình cảm của Kỷ Hành Sinh.

 

Tôi tự an ủi mình: “Biết đâu, chẳng qua cũng chỉ là một đoạn tình thoáng qua mà thôi.”

 

Lần này, tôi trở về nước với tư cách là thân nhân, đi cùng Vương Chi Hoa và Giang Lễ Diệp.

 

Tuy nhiên, bên này vịn vào lý do nhóm nghiên cứu có liên quan đến bí mật quốc gia, giữ họ lại ở ga tàu để kiểm tra kỹ lưỡng.

 

Chuyện này vốn đã nằm trong dự liệu, nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng.

 

Chỉ một lúc sau, tiếng bước chân của những đôi giày quân đội dẫm trên nền ga vang lên đều đặn.

 

Hơn hai mươi người trong viện nghiên cứu lập tức xôn xao, Vương Chi Hoa xúc động siết c.h.ặ.t t.a.y tôi:

 

“Là quân nhân nước nhà!”

 

Chỉ cần liếc mắt một cái, tôi đã nhận ra ngay Kỷ Hành Sinh giữa hàng ngũ vũ trang chỉnh tề.

 

Anh đứng thẳng như một cây bạch dương cắm rễ sâu vào lòng đất.

 

Trước khi lên tàu, tôi đứng trước đầu tàu, chào tạm biệt Kỷ Hành Sinh.

 

“Có các anh ở đây, em rất yên tâm.”

 

Anh cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt ánh lên vẻ lưu luyến, nhưng giọng điệu lại vô cùng tỉnh táo và kiềm chế:

 

“Vì nhân dân phục vụ, đó là điều nên làm.”

 

Khoác lên mình bộ quân phục, Kỷ Hành Sinh trở nên kiệm lời, thậm chí nghiêm túc đến mức cứng nhắc.

 

Dường như bộ quân trang ấy có thể giam cầm tất cả những suy nghĩ hay hành động không phù hợp của anh.

 

Cuối cùng, anh chỉ nói một câu:

 

“Thượng lộ bình an, có duyên lại gặp, em chờ anh nhé!”

 

(Hết)

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com