Dứt khoát đặt luôn cái xẻng xuống, cẩn thận chỉnh lại khăn quàng một cách ngay ngắn cho tôi.
Chỉ cần khẽ ngẩng đầu, tôi đã có thể thấy rõ hàng mi dài và ánh mắt chuyên chú của Kỷ Hành Sinh.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi cảm giác nhiệt độ trên người mình cũng theo đó mà tăng vọt.
Làm xong, anh còn vỗ nhẹ vào lưng tôi như đang dỗ dành trẻ con.
"Xong rồi đấy."
Lúc này, tôi đỏ mặt không còn vì lạnh nữa, mà là vì ngượng.
Nhưng tôi vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, hỏi: "Anh trai à, vậy em làm gì đây? Đứng đây làm cái giá phơi đồ cho anh à, nhìn anh lao động sao?"
Bình thường mặt người này chẳng có chút biểu cảm nào, vậy mà hôm nay không mặc quân phục, lại còn cười mang theo chút vẻ lưu manh.
Tôi khô khốc thốt ra một câu: "Cảm ơn anh nhé."
Kỷ Hành Sinh đáp lại vô cùng tự nhiên: "Không có gì."
Trình Thế Ngọc vừa quay lại, liền bắt gặp cảnh Kỷ Hành Sinh mạnh mẽ giật lấy cái xẻng trong tay tôi.
Khoảnh khắc đó, anh ta chợt nhận ra, giữa hai người này có một bầu không khí vô hình, tách biệt người ngoài như anh ta.
Đồng thời, Trình Thế Ngọc cũng cảm thấy, khi ở trước mặt Kỷ Hành Sinh, tôi có một nét sinh động mà ở nơi khác không hề thấy.
Anh ta khẽ cười chua chát, cầm xẻng quay người đi, hòa vào nhóm khác để dọn tuyết.
Tôi quay đầu lại, phát hiện Trình Thế Ngọc không biết đã đi từ lúc nào, giờ đã nhập vào nhóm khác làm việc rồi.
Tôi thu lại ánh mắt, ngẩng cằm lên, chỉ về phía hộp cơm sắt mà Kỷ Hành Sinh vừa để trong phòng gác cổng.
"Đồng chí Kỷ, đó là gì vậy?"
Kỷ Hành Sinh không ngẩng đầu, chỉ đáp gọn: "Súp borscht, trong đội nấu dư."
24
Có Kỷ Hành Sinh tham gia, công việc của cả nhóm hiệu quả hơn hẳn.
Chỉ là trời quá lạnh, dù họ có xúc tuyết nhanh đến đâu, thì bát súp borscht mà anh mang tới cũng sắp đông cứng thành một khối băng.
Tôi không nhịn được mà bật cười khúc khích.
Kỷ Hành Sinh cũng không ngờ bát súp đầu tiên anh mang tới để bày tỏ thiện ý lại thành ra thế này, nhất thời vừa xấu hổ vừa bực bội.
Anh định cầm hộp cơm quay đi, nhưng lại bị tôi gọi lại.
"Kỷ Hành Sinh." Tôi gọi anh.
"Đúng lúc em sắp qua nhà sư phụ sư mẫu ăn cơm, anh đi cùng không? Tiện thể hâm nóng lại bát súp borscht đông đá của anh."
......
Lúc tôi dẫn theo một người đàn ông đến nhà, Vương Chi Hoa vô cùng kinh ngạc.
"Minh Kính, đây là...?"
Tôi thản nhiên giới thiệu: "Một người bạn, đang học ở trường quân sự."
Kỷ Hành Sinh cũng lễ phép chào hỏi: "Chào bác gái ạ."
Trong lòng Vương Chi Hoa thoáng tính toán.
Bà ấy cảm thấy những lời khuyên bóng gió về chuyện buông bỏ mà mình nói dạo trước quả nhiên có tác dụng.
Đấy, không phải đã chịu mở lòng gặp gỡ người mới rồi sao?
Giang Lễ Diệp bưng đồ ăn ra, vừa nhìn thấy Kỷ Hành Sinh đã lập tức coi anh như một nửa con rể tương lai.
Bốn người quây quần bên bàn, thưởng thức những món ăn do đại đầu bếp Giang nấu, cùng với bát súp borscht đã được hâm nóng lại, không khí ấm áp hòa thuận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay cả tôi cũng nhận ra thái độ của Vương Chi Hoa và Giang Lễ Diệp có chút khác thường.
Tôi liếc nhìn Kỷ Hành Sinh bên cạnh.
Mới gặp người ta lần thứ ba, tôi đã đưa anh về nhà ăn cơm rồi, có vẻ hơi không đúng lắm.
Nhưng mà… có lẽ tâm tư của tôi cũng chẳng trong sáng gì cho cam.
Kỷ Hành Sinh thì chẳng nói gì, như thể một bữa cơm này đã khiến anh mãn nguyện lắm rồi.
Hai người xuống lầu, gió lạnh thổi qua, vậy mà Kỷ Hành Sinh lại cảm thấy tiết trời đêm nay thật lãng mạn.
Tôi thì chỉ chăm chăm bước đi.
Lúc đến đây tôi cũng chẳng thấy đường xa đến thế, vậy mà giờ lại cảm giác như con đường dài dằng dặc.
Đang mải nghĩ, bỗng tôi bị Kỷ Hành Sinh gọi lại.
"Tống Minh Kính."
Tôi ngoảnh lại, ánh đèn đường phủ xuống gương mặt anh, chói mắt đến lạ.
"Cuối tuần này có một buổi vũ hội, em có muốn làm bạn nhảy của anh không?"
Không cần nói cũng biết lời mời này mập mờ đến mức nào.
"Vũ hội?" tôi khựng một chút.
"Anh thiếu bạn nhảy à?"
"Anh không tìm được."
Kỷ Hành Sinh nhướng mày, giọng điệu vừa kiêu ngạo vừa tỏ ra đáng thương.
"Chính vì không có nên mới bị mấy cô gái quấn lấy bắt nhảy cùng, từ chối mãi cũng ngại."
"..." tôi cạn lời.
Thấy biểu cảm của tôi, Kỷ Hành Sinh bật cười, tiếp tục dụ dỗ: "Em đi đi, tình cảm giữa chúng ta cũng nên có qua có lại chứ."
"Được thôi."
Cuối cùng, tôi đồng ý.
Tôi không dám đi một mình đến buổi vũ hội lớn như vậy, nên rủ theo Tưởng Minh Minh.
Đúng lúc Tưởng Minh Minh cũng để mắt đến một kỹ sư người Nga, có cơ hội đến vũ hội nhảy vài bài, tranh thủ làm quen thì còn gì bằng.
25
Tại hội trường.
Tưởng Minh Minh dò hỏi một chút, phát hiện đây là buổi vũ hội liên kết của vài trường lân cận, nhưng không có Học viện Động lực của bọn họ.
May mà anh chàng kỹ sư người Nga tôi nhắm đến cũng đến dự.
Đang suy tính bước tiếp theo, cửa kính lớn của hội trường bất chợt bị kéo ra.
Một hàng sĩ quan trẻ tuổi trong bộ quân phục màu xanh lục bước vào ngay hàng thẳng lối.
Tưởng Minh Minh sững sờ há hốc miệng, sau đó quay sang nhìn tôi.
Còn tôi thì lại bình tĩnh đến lạ, rõ ràng là đã biết trước rồi.
Tưởng Minh Minh âm thầm ghi nợ một vố này trong lòng.
Còn Kỷ Hành Sinh mày rậm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng kiên nghị, cả người toát lên vẻ đẹp trai và khoẻ khoắn.
Tưởng Minh Minh gần như hoa mắt giữa một loạt sĩ quan trẻ tuổi, vậy mà vẫn phân tâm quay sang hỏi tôi.