Nghe vậy, tôi ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Vương Chi Hoa, trong ánh mắt mang theo đôi phần kinh ngạc.
Dù tôi cũng đã nghĩ như vậy, nhưng những lời này quá mức "ngang tàng", vậy mà lại có người thốt ra một cách nhẹ nhàng như thế.
Nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, Vương Chi Hoa bật cười.
"Bà với ông nhà bà cũng là tái hôn đấy, vậy mà vẫn sống tốt cả thôi."
Người ngồi ghế trước nghe vậy, quay lại lớn tiếng hưởng ứng:
"Chứ còn gì nữa! Bà và thầy Giang đúng là đôi vợ chồng nổi danh tình sâu nghĩa nặng trong viện nghiên cứu!"
Vương Chi Hoa giơ tay chỉ vào người kia, cười mắng:
"Chỉ được cái nói lắm!"
Ghế sau liền vang lên tiếng càu nhàu của lão tiên sinh Giang Lễ Diệp:
"Có nói sai đâu."
Cả xe bật cười vui vẻ.
Tôi cũng khẽ mỉm cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Những chuyện phiền lòng cuối cùng cũng đã trôi qua.
Tôi thầm thấy may mắn vì bản thân đã thoát khỏi hoàn cảnh đó.
Tựa như được tái sinh.
13
Tôi cùng đoàn nghiên cứu viên ngồi xe buýt, lắc lư suốt một chặng đường dài, cuối cùng cũng đến nhà ga.
Họ sẽ lên tàu hỏa đến Cáp Nhĩ Tân, sau đó đổi sang tuyến đường sắt chuyên dụng để sang Nga.
Từ xa, một tiếng còi vang lên, đoàn tàu xanh lá chầm chậm tiến vào nhà ga, đầu máy hơi nước phả ra từng luồng khói trắng.
Trên tàu, núi non xanh biếc lướt qua ngoài cửa sổ.
Tôi lặng lẽ nhìn thành phố này lần cuối.
Tôi đã sống ở đây mấy chục năm, giờ rốt cuộc cũng sắp rời đi.
Chỉ mong từ nay về sau, không cần phải bận lòng về quá khứ nữa.
……
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Đoàn du học sinh khởi hành muộn hơn hai tiếng đồng hồ gặp phải bão tuyết khi vào lãnh thổ Nga.
Họ đến muộn hơn dự kiến tận hai ngày vì bị kẹt đường.
Xuống tàu, ai nấy đều đã khoác lên mình những bộ áo bông dày cộm, quấn kín mít từ đầu đến chân.
Một cơn gió lạnh tạt qua, mang theo những hạt băng sắc nhọn, khiến đám du học sinh phải xuýt xoa than trời rét mướt.
Có chuyện canh cánh trong lòng, Trình Thế Ngọc trông càng tiều tụy, chẳng còn tâm trí mà cười nói.
Một chàng trai hai mươi hai tuổi, vậy mà giờ đây râu ria lởm chởm, trông chẳng khác nào kẻ lang thang, hoàn toàn mất đi vẻ thư sinh của một sinh viên.
Dọc đường, cứ nghĩ đến tôi, lòng anh ta lại nóng như lửa đốt.
Tôi vốn luôn tuân thủ phép tắc từ nhỏ đến lớn, vậy mà lại nói đi là đi sao?
Lại nhớ đến những lời tôi từng nói về Tống Hà, rõ ràng Hà Hà là em gái của bọn họ, tôi có cần phải gay gắt đến vậy không?
Anh ta chăm sóc Tống Hà, chẳng phải cũng vì tôi là vợ anh ta hay sao?
Càng nghĩ, hình ảnh ánh mắt sắc bén của tôi lại hiện lên trong đầu anh ta, đầy thất vọng và trách móc.
Một cơn đau nhói dâng lên trong lòng, lần này, anh ta thực sự có chút hối hận và áy náy.
Rõ ràng ban đầu chính anh ta đã hứa với tôi sẽ cùng sang Nga du học, vậy mà không biết từ lúc nào, anh ta lại trở thành người khuyên tôi ở lại trong nước?
Nhưng việc chăm sóc gia đình vốn dĩ là trách nhiệm của con dâu nhà họ Trình, là bổn phận của con gái nhà họ Tống.
Nghĩ đến đây, Trình Thế Ngọc lại thấy mình chẳng có gì sai.
Sao tôi có thể trốn tránh trách nhiệm, cứ khăng khăng muốn sang Nga du học, khiến mọi người đều không vui?
Tôi thì hay rồi, phủi tay rời đi, để lại một đống rắc rối trong nhà.
Cơn giận bốc lên, nhưng ngay sau đó, anh ta lại thấy lo lắng.
Tôi vốn sợ lạnh, mỗi khi đông đến, tay chân tôi đều lạnh như băng, dù có cuộn trong chăn cũng không ấm nổi.
Nga có vĩ độ cao, mới tháng chín mà mùa đông đã bắt đầu.
Không biết tôi vội vã thu dọn hành lý có mang đủ quần áo không, xuống tàu có bị rét không.
Lúc kiểm tra danh sách lên xe buýt, người nhà họ Tống đã làm ầm lên một trận.
Hành khách trên xe về cơ bản đều hiểu rõ mối quan hệ giữa tôi và Trình Thế Ngọc.
Có một nữ đồng chí thấy Trình Thế Ngọc nhíu chặt mày, bèn lên tiếng an ủi:
"Đồng chí Thế Ngọc, anh đừng lo, dù sao đồng chí Tống Minh Kính cũng học cùng học viện với anh, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ gặp được cô ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô ta sớm đã nghe nói trong danh sách du học sinh có con trai giám đốc nhà máy cơ khí thành phố Tuyền.
Nghe đâu tướng mạo xuất sắc, đầu óc nhạy bén, mọi thứ đều tốt, chỉ có điều lấy vợ quá sớm.
Sau vài ngày tiếp xúc, cô ta cũng phát hiện Trình Thế Ngọc không chỉ có ngoại hình và học thức, mà tính cách cũng không tệ, hành xử lại lịch thiệp.
Nếu anh ta và vợ chia tay, cô ta cũng không ngại "bất đắc dĩ" mà gả cho anh ta.
Trình Thế Ngọc hoàn hồn, sắc mặt trở nên lễ độ mà xa cách:
"Cảm ơn đồng chí, mong là như vậy."
Không ngờ mình nói năng rôm rả suốt dọc đường, vậy mà Trình Thế Ngọc thậm chí chẳng nhớ nổi tên mình.
Người phụ nữ cắn môi, không cam lòng hỏi:
"Đồng chí Thế Ngọc, sau này anh học ở học viện nào?"
Bỗng nhiên, một giọng nói châm chọc vang lên:
"Lý Hiểu Ngọc, cô không thấy người ta chẳng muốn nói chuyện với cô sao? Còn cố tình bắt chuyện làm gì?"
Người nói ra câu này không hề có vẻ nhiều chuyện mà rất thẳng thắn.
Lý Hiểu Ngọc lập tức bùng nổ, quay đầu hét lên:
"Tưởng Minh Minh, chuyện này liên quan gì đến cô mà cô chõ mõm vào?"
Tưởng Minh Minh vốn chẳng định xen vào chuyện nhảm nhí này, chỉ là nhìn cái dáng vẻ bám riết không buông của Lý Hiểu Ngọc mà thấy gai mắt.
Sau đó, bầu không khí trên xe chìm vào một sự im lặng kỳ lạ cho đến khi đoàn đến Học viện Động lực Moscow.
Trình Thế Ngọc và Tưởng Minh Minh đều học ở đây, cùng nhau xuống xe.
Vừa mới khách sáo chào tạm biệt Lý Hiểu Ngọc đang quyến luyến không rời, anh ta quay đầu lại thì bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Một người đội mũ dày, quấn khăn, khoác áo bông thật dày.
Đồng tử Trình Thế Ngọc đột nhiên co rút.
Nếu không phải tôi, thì còn có thể là ai nữa?
Chia xa mười mấy ngày, đột nhiên trông thấy tôi, anh ta lại có cảm giác như cách ba thu.
"Tống Minh Kính…" Anh ta cất tiếng, giọng khàn hẳn đi.
Anh ta vội vàng sải bước tới, cảm xúc chất chứa trong lòng như sắp tràn ra ngoài.
Trình Thế Ngọc cao giọng, gọi lớn:
"Tống Minh Kính!"
14
Tiếng gọi vang vọng trong không gian phủ đầy tuyết trắng.
Người phía trước nghe thấy bèn quay đầu lại, nhưng đó lại là một gương mặt xa lạ của một cô gái ngoại quốc.
Trái tim vừa được lấp đầy của Trình Thế Ngọc lập tức rơi xuống vực thẳm.
Cô gái Nga kia thắc mắc hỏi lại, anh ta vội vàng giải thích rằng mình nhận nhầm người.
Sau khi trao đổi vài câu, rõ ràng anh ta cảm nhận được tâm trạng mình tụt dốc không phanh.
Với người ngoài mà nói, một người đàn ông trưởng thành thất vọng đến mức này vì không tìm thấy vợ, ít nhiều cũng khiến người ta đồng cảm.
Nhưng Tưởng Minh Minh đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, lại chỉ cười khẩy đầy chế giễu.
"Xem ra tình cảm đồng chí Trình dành cho vợ cũng chẳng sâu đậm như anh thể hiện đâu nhỉ?"
Người còn có thể nhận nhầm cơ mà.
Mỉa mai xong, Tưởng Minh Minh chẳng buồn để ý xem Trình Thế Ngọc phản ứng thế nào, chỉ xách vali lên, hất cằm bỏ đi.
Môi trường sống từ nhỏ đã cho cô ấy biết rằng, một người phụ nữ trong hôn nhân phải bỏ trốn, phần lớn là do vấn đề từ người đàn ông.
Cũng giống như mẹ cô ấy và bà nội cô ấy, giữa họ là một mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu tồi tệ, còn cha cô ấy thì lại chọn cách giả điếc giả câm.
Trình Thế Ngọc cũng thế thôi, nhìn thì có vẻ nho nhã, nhưng nếu có thể ép vợ đến mức bỏ đi, vậy chắc chắn chẳng phải người tốt lành gì.
......
Hai ngày trước, tôi đã từ biệt mọi người ở viện nghiên cứu để tự mình đến Học viện Động lực Moscow thu xếp chỗ ở trước.
Trước lúc chia tay, ngay trước cổng viện nghiên cứu.
Vương Chi Hoa khẽ xoa đầu tôi, nói:
"Nếu con có vấn đề gì về học thuật hay cuộc sống, cứ đến tìm bà nhé."
Trên chặng đường đồng hành này, tình cảm giữa họ đã trở nên sâu đậm.
Con trai của Vương Chi Hoa với chồng trước đã nhập ngũ rồi hy sinh. Sau khi tái hôn với Giang Lễ Diệp, vì sức khỏe không tốt, bà ấy cũng không sinh thêm con.