"Trình Thế Ngọc có thể đang ở dưới ký túc xá đấy."
Nghe vậy, tôi sững lại một chút.
Tôi biết mình và Trình Thế Ngọc học cùng học viện, cùng chuyên ngành, đã cùng đi du học, sớm muộn gì cũng phải chạm mặt.
Khi rời đi, tôi đã rất quyết tâm, nhưng lúc này, khi thật sự có khả năng đối diện với anh ta, tôi lại chẳng muốn chút nào.
"Cảm ơn cậu." Tôi khẽ gật đầu với Tưởng Minh Minh.
Chắc hẳn khi Tống Hà lên xe, cha mẹ tôi lại làm ầm ĩ một trận nữa.
Bối rối thì không nhiều, nhưng thoải mái thì lại có thừa.
Ký túc xá không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa đủ cho hai người ở.
Du học sinh Trung Quốc sang Nga có điều kiện sống khá tốt, được miễn học phí và tiền ở, có thể chuyên tâm học tập mà không cần lo lắng nhiều.
Tôi vốn không mang theo quá nhiều đồ, lại đến sớm nên đã sắp xếp xong xuôi.
Lúc này, tôi bắt đầu giúp Tưởng Minh Minh dọn dẹp, mà đối phương cũng dần hiểu rõ tính cách của tôi hơn.
Tôi là một người dịu dàng điển hình, biết chăm lo cho gia đình, luôn chu đáo với những người xung quanh.
Không khó để hiểu tại sao khi tôi bỏ đi, phản ứng của cả cha mẹ lẫn chồng cũ đều lớn đến vậy.
Tôi mãi mê dọn dẹp đồ đạc, Tưởng Minh Minh nhìn thì có vẻ tùy tiện, nhưng thực ra lại mang theo không ít món đồ cần thiết mà người khác không nghĩ tới.
Cô nàng thao thao bất tuyệt giới thiệu:
"Thuốc men, nào là say xe, thuốc cảm, tôi đều chuẩn bị đủ cả, còn có dụng cụ chống trộm gắn trên cửa nữa. À đúng rồi, tôi còn mang theo cả la bàn..."
Ngoài ra, cô ấy cũng mang theo không ít đồ trang trí nhỏ xinh, chẳng hạn như chuông gió treo cửa sổ.
Tưởng Minh Minh tặc lưỡi tiếc nuối: "Chỉ là không ngờ mùa đông ở Nga lại đến sớm thế, lạnh thế này, căn bản chẳng dùng được."
Tôi mỉm cười đón lấy, nhẹ nhàng nói: "Tôi lại thấy có mấy thứ nhỏ nhỏ ấm áp thế này trong phòng, sẽ càng có cảm giác như ở nhà hơn."
Tưởng Minh Minh lập tức tròn mắt sáng rỡ, trong ánh mắt như chứa cả một bầu trời sao.
"Minh Kính, cậu tốt thật đấy! Giống bà ngoại tôi ghê, tôi muốn làm gì cũng ủng hộ!"
Vậy là tốt rồi sao? Tôi bật cười.
Kéo rèm cửa ra, tôi vô tình trông thấy một bóng dáng dưới sân.
Nụ cười trên môi còn chưa kịp lan rộng, khóe môi đã nhanh chóng thu lại.
Là Trình Thế Ngọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi không biết anh ta đã đứng đó bao lâu, trên mũ đã phủ đầy tuyết. Anh ta xoa tay, dậm chân, ngước nhìn lên ký túc xá nữ.
Một Trình Thế Ngọc như vậy khiến tôi cảm thấy xa lạ.
Trước giờ anh ta vẫn luôn bình tĩnh ung dung, khéo léo ứng đối với mọi tình huống, vậy mà giờ đây lại có thể đứng dưới lầu chờ tôi, hy vọng vào may rủi.
Tưởng Minh Minh cũng nhận ra sự khựng lại của tôi, liền ghé sát lại, áp lên gương mặt lạnh buốt của tôi.
Ánh mắt nhìn xuống dưới, đương nhiên cũng thấy được Trình Thế Ngọc.
Cô ấy nhướn mày, giọng điệu có vẻ như đã hiểu rõ tất cả:
"Minh Kính, cậu không nỡ à? Nếu không nỡ thì xuống gặp anh ta đi."
Tưởng Minh Minh tự cho rằng mình rất hiểu những người phụ nữ dịu dàng bị đàn ông ức hiếp, vì mẹ cô ấy là như vậy, hai chị dâu cũng thế.
Dù đàn ông có lỗi lầm gì đi nữa, họ cũng chỉ khóc một đêm, rồi nuốt hết đắng cay vào lòng. Đến sáng hôm sau, họ lại tiếp tục trở thành những người vợ mẫu mực.
Tôi im lặng khá lâu.
Bất chợt, tôi buông một câu chẳng đầu chẳng đuôi:
"Mùa đông ở Nga thật sự rất lạnh."
"Đúng vậy." Tưởng Minh Minh phụ họa: "Tôi cảm giác người sắp đông cứng luôn rồi."
"Nhưng ở bên anh ta còn lạnh hơn cả mùa đông."
Giọng tôi rất bình tĩnh khi nói câu đó.
Bình tĩnh đến mức gần như dứt khoát.
Tưởng Minh Minh chợt nhận ra, tôi không giống những người phụ nữ trong hôn nhân mà cô ấy từng gặp.
Tôi vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, treo chuông gió lên cửa sổ rồi kéo rèm lại.
"Mọi chuyện đã qua rồi, anh ta thích đứng thì cứ để anh ta đứng."
15
Còn một tuần nữa mới khai giảng, Tưởng Minh Minh thường xuyên thay tôi quan sát động tĩnh của Trình Thế Ngọc ngoài cửa sổ.
May mà chưa khai giảng, việc sắp xếp phòng ký túc nữ cũng không phải bí mật gì lớn.
Mấy ngày đầu, anh ta còn đến thường xuyên, nhưng sau đó thì không thấy đâu nữa.
Tưởng Minh Minh lắc đầu, bĩu môi:
"Đàn ông quả nhiên chỉ có chút kiên nhẫn và bền bỉ đến thế thôi à?"
Ngồi trước bàn, tôi vẫn thản nhiên:
"Anh ta không đến thì càng tốt."
Dần quen với nhau, Tưởng Minh Minh cũng bắt đầu tò mò hơn về chuyện riêng của cô bạn cùng phòng.
"Tôi thấy cậu trạc tuổi tôi, đã kết hôn rồi à? Vậy chắc quen Trình Thế Ngọc từ nhỏ nhỉ?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi ngước lên nhìn cô nàng, thấy cô ấy đang bám vào rèm cửa, ánh mắt tràn đầy tò mò.
Không nhịn được, tôi bật cười:
"Tinh thần nghiên cứu này mà dồn vào việc học thì về sau cậu nhất định có thể làm viện sĩ đấy."
Cười xong, nét mặt tôi lại trở về vẻ bình thản như cũ.
Mỗi khi nhắc đến Trình Thế Ngọc, tôi luôn có dáng vẻ dửng dưng như vậy.
"Ừ, tôi và anh ta lớn lên cùng nhau, là hôn ước do trưởng bối định sẵn. Hai mươi tuổi thì kết hôn, cùng nhau học xong đại học, rồi cùng đăng ký du học ở Nga."
Giọng tôi đều đều như đang đọc bài học thuộc lòng.
Tưởng Minh Minh chỉ hỏi đến đó rồi không nhắc nữa.
......
Trước khai giảng vài ngày, tôi thường xuyên đến viện nghiên cứu.
Giang Lễ Diệp có kiến thức sâu rộng về kỹ thuật cơ điện, nên tôi đã nhận ông ấy làm thầy.
Vương Chi Hoa thì vui vẻ làm "sư mẫu", còn cười bảo rằng như vậy lại càng thân thiết hơn.
Hôm khai giảng, tôi và Tưởng Minh Minh dậy từ rất sớm.
Hai người theo dòng sinh viên đông đúc đi về phía hội trường, rồi tìm chỗ ngồi trong khu vực dành riêng cho du học sinh do trường sắp xếp.
Mọi chuyện sẽ diễn ra rất trật tự và suôn sẻ… Nếu không phải vì tôi cảm nhận được phía sau lưng có ánh mắt gắt gao bám chặt lấy tôi.
Ánh nhìn của Trình Thế Ngọc gần như hữu hình, đ.â.m thẳng vào người tôi một cách dữ dội.
Nhưng giữa những bài phát biểu sôi động của tân sinh viên và hiệu trưởng, bầu không khí hừng hực này nhanh chóng cuốn tôi theo, khiến tôi quên bẵng người đàn ông phía sau.
Hạt giống đã được gieo trong lòng từ lâu, chỉ cần chút ánh sáng là có thể đ.â.m chồi nảy lộc.