Đoàn người trở về Cố Gia Lĩnh đã gần trưa.
Mấy người đàn ông đến giúp đỡ, tuy rằng cuối cùng không có đánh nhau, nhưng cũng đã tạo thêm sức mạnh, nhất định phải cảm ơn, cảm ơn này cũng là một môn học, không thể trực tiếp đưa tiền, nếu không chuyện này sẽ giống như thuê côn đồ vậy, không hợp quy củ, dễ bị người ta chỉ trích.
Số tiền đưa cho Xuân Sinh là lén cho, bọn họ sẽ không nói ra, đó là lời cảm ơn bình thường, còn chuyện khác đừng nói.
Lý Thanh Vận xin lời khuyên từ mẹ Cố, và về nhà lấy một rổ bánh bao và mười quả trứng.
Năm người đàn ông đến giúp đỡ, mỗi nhà được tặng hai chiếc bánh bao lớn và ba quả trứng. Cũng bằng công điểm để lỡ cả buổi sáng, hơn nữa, trứng có thể đổi lấy tiền.
Mấy người đàn ông từ chối một hồi, nhưng thấy cô cho thật lòng, vô cùng vui vẻ nhận lấy, cũng nói sau này có chuyện gì thì gọi bọn họ đến giúp đỡ.
Tình người chính là nảy sinh như vậy.
Mấy người đến giúp đỡ cũng là người chứng kiến chuyện hôm nay, về nhà đã kể chuyện hôm nay ra, lại lan truyền khắp thôn, mọi người đều biết chuyện xảy ra với Thanh Hoan, cũng không vô duyên vô cớ nói huyên thuyên, trong lòng đều thương xót cô gái này, bị bán hết lần này đến lần khác.
Sau khi tiễn mấy người, mọi người tập trung tại nhà Lý Thanh Vận, bởi vì việc trong nhà đã khiến mọi người phải trì hoãn cả buổi sáng, Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận hơi áy náy.
Mẹ Cố, Thu Cúc và Thanh Hoan giúp Lý Thanh Vận chuẩn bị bữa trưa, họ hâm nóng số bánh bao còn lại, vì buổi sáng làm rất nhiều nên vẫn còn đủ cho mọi người ăn, còn xào một món thịt, nấu một nồi canh trứng rong biển, thêm nước chấm hành lá và nước sốt trứng chiên buổi sáng, một bữa ăn vô cùng đơn giản.
Mọi người ngồi trong sân ăn cơm ngon lành, ăn uống sạch sẽ, nhà cũ bên kia buổi sáng để lại đồ ăn cho mấy đứa nhỏ, nên không cần lo lắng cho chúng.
Trên đường đi, Thanh Hoan đã bình tính lại, vì không để cản trở chị gái, khiến cho người ta ghét bỏ cô ấy vô dụng, cô ấy đã cố gắng hết sức để tỏ ra thoải mái, nói chuyện khách sáo với mẹ Cố và chị dâu Thu Cúc, mọi người hòa hợp êm thấm.
Cô ấy hai ngày nay ăn không nhiều, cũng rất đói, ăn thật nhiều mới cảm thấy trong bụng như có đồ ăn.
Trì hoãn công việc cả buổi sáng, cô ấy đã rất áy náy, tuy lúc này Lý Thanh Vận muốn nói chuyện với Thanh Hoan, xoa dịu sự bất an trong cô ấy, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện dài dòng, cô chỉ an ủi Thanh Hoan vài câu, bảo cô ấy trước tiên cứ an tâm ở đây.
Ăn xong, mọi người chuẩn bị lên núi, tính đi cả ngày, ngày mai lại đi một chuyến, củi sưởi cho mùa đông năm nay cũng đủ rồi.
Lý Thanh Vận bảo Thanh Hoan ở nhà nghỉ ngơi một ngày, nhưng cô ấy nhất quyết không chịu, nói rằng cô ấy cũng có thể giúp đỡ, không muốn ăn không ngồi rồi.
Cuối cùng Lý Thanh Vận cũng đồng ý mang cô ấy đi cùng, vừa rồi xảy ra nhiều chuyện như vậy, ở nhà một mình cô cũng không yên tâm, còn không bằng cùng nhau đi làm, bận rộn sẽ không có thời gian suy nghĩ lung tung, người cũng phấn khởi.
Ăn cơm xong, một nhóm mười người lên núi. Tìm một khu rừng có địa hình bằng phẳng, tầm nhìn trống trải, bắt đầu đốn củi. Người dân trong làng cơ bản đều đốn củi ở khu vực này, không vào núi sâu rừng già, năm nay chặt một mảnh thì năm sau phải trông một mảnh, đây là tập quán của người miền núi. Dựa núi ăn núi, dựa nước ăn nước.
Cha Cố và Cố Đình Chu chịu trách nhiệm đốn củi bằng một cái cưa lớn, anh cả Cố và Ngưu Nhị phụ trách vận chuyển gỗ về thôn, có đúng hai chiếc xe đẩy hai bánh, mỗi người đẩy một chiếc.
Trình Kiệt chịu trách nhiệm cưa gỗ thành đoạn ngắn, còn mẹ Cố, Thanh Vận, Thanh Hoan, Thu Cúc và những người khác chịu trách nhiệm chặt chêm gỗ bằng rìu.
Chặt chêm gỗ không phải là việc nhẹ nhàng, những người lão luyện đã quen còn tốt, mẹ Cố và Thu Cúc dáng vẻ rất nhẹ nhàng, mà Thanh Hoan cũng không tệ, chỉ có Lý Thanh Vận không quen, thường hay dùng rìu chém không khí, cũng không sử dụng khéo lắm.
Cuối cùng, họ bảo cô phụ trách bốc gỗ lên xe kéo và làm những công việc lặt vặt.
Lúc thì giúp Trình Kiệt nâng gõ, lúc thì giúp anh cả Cố bọn họ chất củi lên, lúc lại giúp bọn Cố Đình Chu nâng cái cưa lớn, cuối cùng là có thể giúp thì giúp, nếu không thì rất xấu hổ.
Cố Đình Chu và cha của Cố đã đốn ngã một lượng gỗ nhất định cũng đến giúp đỡ.
Nhóm người bận bịu cho đến khi trời tối, không biết bây giờ là mấy giờ, cuối cùng họ chặt hết số cây hôm nay bị đốn hạ thành chêm gỗ.
Buổi tối về đến nhà, Lý Thanh Vận đi đón Đại Bảo và Nhị Bảo về, dọc đường đi Đại Bảo tỏ vẻ không vui.
"Con làm sao vậy? Mặt thì đen, trên miệng còn có thể treo một bình dầu."
-Mẹ, ngày mai con không qua bên kia đâu, con có thể tự mình ở nhà chăm sóc Nhị Bảo, không cân bác trông chừng, lại có thể tiết kiệm lương thực cho chúng ta.
"Sao vậy? Ai chọc giận con? Lý Thanh Vận có chút khó hiểu, chẳng lẽ thằng bé cùng Đại Ni và Nhị Ni xảy ra mâu thuẫn sao?
'Không có.
"Được rồi, nếu con muốn ở nhà, ngày mai mẹ sẽ để lại một ít cơm ở nhà cho con, con ở nhà ăn." Lý Thanh Vận thấy thằng bé không muốn nói nên cũng không ép, đợi lát vê nhà bảo cha thằng bé “tra khảo”.
Về đến nhà, Thanh Hoan đã nấu xong một nồi mì.
Cố Đình Chu lần lượt kéo hai chiếc xe chở củi được hôm nay đến lán củi, xếp chồng lên nhau cho dễ lấy, trông rất gọn gàng.
Ăn cơm xong, Lý Thanh Vận đút cho Nhị Bảo một ít mì mềm, cậu bé ăn một ít, sau đó lại uống sữa, rồi dỗ cậu bé đi ngủ trước.
Cô bí mật nói cho Cố Đình Chu biết về dị trạng của con trai anh, để anh tự mình giải quyết, sau đó cô đến phòng phía tây gặp Thanh Hoan. Thanh Hoan vừa mới rửa mặt xong, đang ngồi ở bên cạnh giường thu dọn quần áo từ nhà mang đến, những thứ này là Lý Thanh Vận đưa cho cô ấy.
"Thanh Hoan, em chưa ngủ sao?"
"Vâng, chị cả, Nhị Bảo ngủ rồi à?”
"Ngủ rồi, hôm nay ban ngày hẳn là ngủ không ngon giấc, dỗ dành vài cái đã ngủ say.' Lý Thanh Vận ngồi ở bên cạnh giường.
"Thanh Hoan, em đừng lo lắng, từ nay về sau chị có một miếng ăn, thì em có một miếng, có chuyện gì thì chị cả sẽ lo liệu cho em, em đừng sợ.'
Ý định ban đầu của Lý Thanh Vận là trấn an trái tim bất an của cô ấy, không ngờ vừa nói xong, Thanh Hoan đã khóc nức nở.
"Chị, em lại gây rắc rối cho chị rồi, thật xin lỗi, em sẽ nhanh chóng nghĩ cách, dọn ra ngoài tự lập, để không làm chị khó xử." "Nhìn em kìa, chị chưa bao giờ cảm thấy em phiền phức, chúng ta là chị em, chị không quan tâm em thì ai quan tâm đến em.” Lý Thanh Vận cũng rơi nước mắt, hai chị em ôm nhau khóc một hồi.
Sau khi bình tĩnh lại, mới bắt đầu trò chuyện tốt.
"Thanh Hoan, em còn trẻ, lại có năng lực như vậy, chị tin em đi đến đâu cũng có thể sống tốt, nhưng trên đời này, cho dù em ra ngoài xã hội tự lập, đóng kín cửa sống cuộc sống của chính mình, cũng sẽ không ngừng gặp rắc rối tìm đến cửa, chị lo lắng em có một mình. Lễ ra chị không nên nói chuyện này với em sớm như vậy, đặc biệt là sau những chuyện đã xảy ra, nhưng chị sợ em một mình suy nghĩ lung tung, cảm thấy mình là gánh nặng, con đường phía trước mù mịt. Chị có ý kiến này, trước khi chị nói, dù em có đồng ý hay không thì cứ nói với chị, chị đều tôn trọng quyết định của em." Lý Thanh Vận biết, cho dù mình muốn giúp cô ấy, giữ cô ấy ở nhà, chính cô ấy sẽ cảm thấy không được tự nhiên, lời đồn đãi những chuyện vô căn cứ cũng sẽ khiến cô ấy khó chịu, lúc này, cô chợt nhớ tới lời đề nghị của chị dâu Thu Cúc lúc trước.
Thanh Hoan lau nước mắt, nhìn Lý Thanh Vận: “Chị, chị nói đi.”
"Trước tiên em cứ ở đây đi, chờ mọi chuyện ổn lại, em bình tĩnh lại, chúng ta lại nhắc tới. Trước kia, chị dâu Thu Cúc đã nói với chị, là cô ấy có một người em họ, vì chăm sóc mẹ già bệnh tật kéo dài, sau này vất vả lắm cũng lấy được một người vợ, người phụ nữ kia ngại cậu ấy trong nhà có mẹ già ngã bệnh phải chăm sóc, tiền kiếm được đều dùng để mua thuốc, thấy cuộc sống không có hy vọng, đã lấy số tiền còn lại trong nhà rồi bỏ trốn. Bây giờ mẹ cậu ấy đã mất, cậu ấy chỉ một thân một mình, trong nhà cũng chỉ có một mình cậu ấy, không có cha mẹ, cũng không chị em, cậu ấy còn có tài săn bắn, làm việc chăm chỉ, một năm kiếm được không ít công điểm. Chị dâu Thu Cúc muốn giới thiệu em với em họ của cô ấy, cô ấy cảm thấy hai người cùng cảnh ngộ với nhau, và cuộc hôn nhân đầu tiên không hề tốt đẹp. Chị vốn định đợi em quay về ổn định một đoạn thời gian, mới dành thời gian nói chuyện này với em, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Chị nói với em những lời này, tuyệt đối không có ý ghét bỏ em. Chị chỉ nghĩ, em còn trẻ, tuy có thể tự mình nuôi sống bản thân, nhưng luôn có nhiều bất tiện và quá cô đơn, nếu có một người tốt cùng chung sống, chăm sóc lẫn nhau thì tốt quá, như vậy chị cũng yên tâm. Nếu em không muốn tái hôn, hãy coi như chị chưa nói điều này, từ nay em có thể yên tâm sống, chị nuôi em.”