Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 103



Nghe chị gái nói như vậy, Thanh Hoan rất cảm động, biết chị làm vậy là vì tốt cho mình, cũng bắt đầu suy nghĩ.

Mặc dù trước đó cô ấy đã quyết định ra ngoài sống cuộc sống tự lập, không muốn liên lụy tới chị cả. Nhưng hộ khẩu hiện tại của cô ấy ở nhà họ Hàn, cô ấy chỉ có thể quay về đó, nhà họ Hàn xảy ra chuyện như vậy, cô ấy không biết người trong thôn sẽ đối xử với mình như thế nào, trong lòng cô ấy rất bất an.

Hơn nữa, cô ấy cũng biết những góa phụ sống một mình trong thôn rất khó khăn, vất vả kiếm điểm công tác để đổi lương thực, nếu hơi không chú ý đã bị trộm mất, thỉnh thoảng sẽ có những người nghịch ngợm đêm đến gõ cửa trêu chọc, bị bắt nạt cũng không dám nói ra, sợ bị trả thù.

Sống một mình thật sự không đơn giản như một câu nói, nghĩ đến điều này cô ấy cũng rất sợ hãi, nhưng cô ấy không còn lựa chọn nào khác tốt hơn, cũng không còn nơi nào khác để đi.

Nếu đúng như chị cô ấy nói là người tốt, cô thực sự có thể chấp nhận được, cô có thể làm việc, có thể chịu khổ, không sợ nghèo, không sợ mệt, chỉ cần người kia sống tốt, không đánh đập hay chửi mắng cô ấy, cô ấy nghĩ rằng đó sẽ là một cuộc sống tốt đẹp.

Sau khi trải qua những khó khăn này, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc được người ta trân quý trong lòng bàn tay, cuộc sống bình thường của người thường là một cuộc sống tốt đẹp nằm ngoài tâm với của cô ấy.

"Chị, em đồng ý, em biết tâm ý của chị. Có lẽ đây là con đường duy nhất của em, chỉ là em muốn gặp nói chuyện với anh ấy trước rồi mới quyết định. Em không sợ nghèo, cũng không sợ khổ, em chỉ sợ giống như Hàn Quốc Đống thôi."

Đây là bóng ma tâm lý suốt đời của cô ấy, không thể nguôi ngoai, đến tận bây giờ vào ban đêm, cô ấy vẫn mơ thấy mình bị người nhà họ Hàn treo lên đánh đập, khóc hô cũng không có ai đến cứu cô ấy.

"Đương nhiên rồi, chị cũng sẽ giúp em kiểm tra, xác định người đó không có vấn đề gì, chị mới có thể gả em cho cậu ấy, nếu không được, thì lại tiếp tục, chúng ta không vội, một ngày nào đó chị cả nhất định sẽ tìm được một người bạn đời tốt cho em, sẽ không để em sống cuộc sống như trước nữa. Được rồi, giờ em có thể an tâm ở đây được chưa? Đừng nghĩ đến việc ra ngoài sống một mình, tính tình em mềm yếu như vậy, chị sự lo lắng em sẽ chịu ủy khuất, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn." Lý Thanh Vận lau nước mắt cho cô ấy.

"Được, em nghe chị, chị sẽ không hại em." Thanh Hoan nín khóc mỉm cười.

"Chị đã nhờ người gửi thư cho Thanh Duyệt, nói cho em ấy biết chuyện gì đã xảy ra ở đây, bảo em ấy khi nào rảnh về thôn ấn dấu vân tay vào đơn cắt đứt quan hệ, lúc đó em ấy cũng sẽ đến Cố Gia Lĩnh, đến lúc đó chúng ta ở cùng một chỗ tâm sự việc này sau."

"Được.”

Trong khi hai chị em đang trò chuyện, ở phòng phía đông Cố Đình Chu cũng đang "tra khảo" Đại Bảo.

"Cố Yến Lễ, con nói thật đi, hôm nay có chuyện gì mà ngày mai không muốn đi."

Đại Bảo có chút sợ hãi trước ánh mắt của cha mình, thật sự không lay chuyển được, chỉ có thể thành thật thú nhận: "Cha, bà cô của con phải bị kích thích gì không, trước kia cô ấy đối xử với chúng con không quá tốt, nhưng cũng được đi. Hôm nay cô ấy giống như ăn phải thuốc súng, Nhị Bảo khóc hai tiếng, cô ấy nói nhao nhao không yên, bảo Nhị Bảo im lặng, nói ồn ào chết đi được, bảo con ôm nó ra ngoài, lúc đó con muốn đưa Nhị Bảo về nhà, nhưng cửa chính bị khóa, con không có chìa khóa nhà. Sau đó, đến trưa, cô ấy cũng ăn bánh bao mẹ đưa, một mình cô ấy ăn bốn chiếc bánh bao lớn, ăn xong còn nói cứng, nước sốt trứng cũng khó ăn. Cha đừng nói cho mẹ con biết, với tính tình kia của mẹ, không chừng lại tổn thương cô ấy, cô ấy đang mang thai, đừng gây chuyện với cô ấy, cô ấy thật sự là mắc nợ mà, nói gì nói, con cũng không thích nghe. Ngày mai có đánh chết con cũng không đi qua đó đâu, mẹ làm đồ ăn ngon như vậy, mới không cho cô ấy chiếm tiện nghi."

Đại Bảo không biết hai nhà bọn họ đã xảy ra chuyện gì, khi cãi nhau, thằng bé và Đại Ni bọn chúng đều ở nhà, về đến nhà họ cũng không nói gì trước mặt đứa nhỏ, chuyện người lớn không liên quan gì đến trẻ em.

Đại Bảo hôm nay quả thực rất tức giận với cô thằng bé, thằng bé đau lòng cho em trai mình, đồng thời cũng đau lòng cho lương thực của gia đình mình.

"Được, cha biết rồi, Đại Bảo làm như vậy là đúng rồi, cô ấy không thích chúng ta, chúng ta cũng không để tâm đến cô ấy. Con đi tắm rửa rồi ngủ đi, cha nói với mẹ con, ngày mai chúng ta không về nhà cũ nữa."

Cố Đình Chu chấp nhận ý kiến của đứa nhỏ, anh biết em gái vì chuyện cãi nhau trước đó của hai người, mà giận chó đánh mèo lên đứa nhỏ, đã lớn tuổi nhưng cô ta vẫn so đo với một đứa nhỏ, anh rất thất vọng về đứa em gái này.

Cố Đình Hoa kỳ thật không muốn đắc tội Cố Đình Chu, cô ta cho rằng sau này anh hai có thể giúp đỡ cô ta, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của hai đứa nhỏ, cô ta liền nghĩ đến Lý Thanh Vận, đứa nhỏ làm gì cô ta cũng cảm thấy đang chống lại cô ta.

Lúc Nhị Bảo khóc, cô ta cảm thấy phiền chết đi được, Lý Thanh Vận đối nghịch với cô ta, con út nhà cô cũng không để cô ta được thoải mái nên cô ta không khỏi mất bình tĩnh.

Khi Lý Thanh Vận từ phòng phía tây trở về, hai đứa con trai đã đi ngủ, Cố Đình Chu kể cho cô nghe chuyện Đại Bảo, tuy thằng bé không muốn nói, nhưng anh cũng không muốn giấu chuyện này với Lý Thanh Vận, hơn nữa, Lý Thanh Vận không phải là người bốc đồng.

Chuyện này rất bực bội, cũng không phải chuyện gì to tát, một không đánh đứa nhỏ, hai không mắng chửi người, chỉ vì người lớn mà ghét bỏ đứa nhỏ, cũng không cần tìm tới cửa xé ra làm gì, sau này tránh xa ra.

Mặc dù Cố Đình Chu biết rõ số phận của em gái mình, cũng muốn giúp thay đổi nó nhưng người liên quan không xứng nên anh đã từ bỏ ý định đó.

Nếu khuyên cô ta ly hôn, với tính khí nóng nảy này của cô ta, liệu có thể sống tốt không? Nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, cô ta đổ lỗi cho anh càng nhiều, còn không bằng thuận theo tự nhiên, xem vận mệnh của cô ta đi.

Đặc biệt chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến anh rất thất vọng, dù mối quan hệ giữa hai anh em khi còn nhỏ có tốt đến đâu thì khi trưởng thành đã có gia đình riêng thì không bao giờ có thể quay lại quá khứ.

Hai người bàn bạc xong liền nằm xuống ngủ thiếp đi, hôm nay là một ngày mệt mỏi, nhưng ngày mai vẫn sẽ bận rộn.

Ngày hôm sau, Lý Thanh Vận không gửi đứa nhỏ nữa, cô chỉ nói với cha mẹ Cố là Đại Bảo muốn ở nhà đợi, thằng bé có thể chăm sóc Nhị Bảo.

Việc đứa nhỏ bốn, năm tuổi trong thôn chăm sóc em nhỏ là chuyện bình thường, không có gì lạ, cũng không có gì đáng nói.

Ở nhà cũ hôm nay cô cố ý không gửi gì, chỉ mang bữa trưa cho người lên núi, còn để lại bữa trưa cho Đại Bảo.

Nếu Cố Đình Hoa đã chê cô nấu không ngon, mặc kệ cô ta, cô ta nấu ngon thì tự mình làm đi.

Chỉ là hơi có lỗi với Đại Ni và Nhị Ni thôi, nhưng hôm qua cô cũng mang kẹo trái cây và đồ ăn vặt cho hai đứa nhỏ, khá nhiều.

Hai ngày liên tiếp, nhóm người đã chặt tổng cộng năm mươi xe chêm gỗ, chia theo đầu người, mỗi người năm xe.

Ở nhà cũ có nhiều người, nên được phân hai mươi xe, gia đình Lý Thanh Vận có thêm sức lao động của Thanh Hoan, có ba người, được phân mười lăm xe, bên Trình Kiệt và Thu Cúc được phân mười xe, Nhị Ngưu năm xe.

Mùa đông này không cần lo củi đốt nữa, mùa đông phương bắc rất lạnh, không có củi đốt sưởi người ta sẽ chết cóng thật.

Mỗi gia đình chỉ cần chuẩn bị một ít củi bụi bình thường để nấu ăn hàng ngày là đủ.

Nhà Lý Thanh Vận đã có đủ củi rồi, trước đây Nhị Ngưu đã mang đến rất nhiều, nên không cần chuẩn bị thêm nữa.

Đến lúc này, việc chuẩn bị cho mùa đông gần như đã hoàn tất, chờ đến thu hoạch vụ thu trong thôn lại mua thêm ít lương thực . Đã gần đến thu hoạch vụ thu, thời điểm bận rộn nhất trong làng.

*

Tháng mười ở vùng Đông Bắc là mùa thu hoạch, hầu hết các loại cây nông nghiệp đều được thu hoạch vào mùa này, các loại cây trồng chính là lúa nước, đậu nành, ngô, cao lương, gạo kê các loại.

Ngoài ra còn có khoai tây, bí ngô, đậu cove, đậu đỏ, đậu đen, bí đao, bắp cải Trung Quốc, cà rốt, hồ đào núi, hạt thông, ngũ vị tử, kỷ tử, quả phỉ, và nhiều loại khó gọi tên khác.

Tháng mười một, lúa trong thôn đã được thu hoạch, bắt đầu thu hoạch ngô, đậu nành, đậu xanh, đậu đỏ, và các loại hoa màu khác cũng nhân tiện được thu hoạch.

Ngoài ra cánh đồng còn có bắp cải, củ cải lớn, cà rốt, khoai tây, khoai lang để dự trữ mùa đông, tất cả đều thu hoạch cùng nhau, thu hoạch vụ thu gọi là tranh thu, không thể kéo dài, thời tiết sẽ hạ nhiệt độ bất cứ lúc nào.

Dân gian có câu ba tháng mùa xuân không bận rộn bằng một mùa thu, chứng tỏ bước vào tháng mười đồng nghĩa với công việc thu hoạch khẩn trương!