Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 127



Chín giờ sáng, Trình Hoài Sơn và mấy anh em họ bên phía anh ta đẩy hai xe bò tới đón dâu, đây là mượn trong thôn, cũng coi như là phúc lợi của xã viên, bọn họ chỉ cần phụ trách thức ăn hôm nay cho hai con bò là được rồi.

Mọi người đều mặc quần áo đẹp nhất của bản thân, tinh thần hăng hái, đặc biệt là chú rể, mặc bộ quần áo mới và giày bồng mới mà Thanh Hoan tự tay may, người có việc vui thì tinh thần thoải mái, thoạt nhìn có vẻ rất điển trai.

Lúc này, thủ tục đón dâu không nhiều lễ nghi như vậy, lại bởi vì gả đi từ nhà chị nên cũng bớt đi một mục là dâng trà cho cha mẹ, chú rể bước vào nhà châm thuốc cho đàn ông, phát kẹo cho trẻ nhỏ, trò chuyện một lúc thì có thể đi đón cô dâu rồi.

Lý Thanh Vận nấu bánh trôi ngọt cho các chàng trai đến đón dâu, mỗi người một bát, sáng sớm bọn họ đã đẩy xe bò tới đây, chắc hẳn cũng đói rồi, mấy người ăn uống no say, chúc lời hay ý đẹp.

Mọi người vô cùng nhộn nhịp, bắt đầu chuyển đồ cưới, riêng lương thực theo đầu người của Thanh Hoan đã chất đầy một xe bò. Lương thực theo đầu người mà thôn Hàn Gia bên kia cho Lý Thanh Vận, vẫn còn nguyên, chưa động vào, cô đã cho cô ấy đem về nhà chồng, còn đưa ba thớ thịt heo rừng mà cô tự muối.

Trong một chiếc xe bò khác thì để một bao bố lớn, bên trong đựng vài khúc vải, hai ga trải giường, một bộ chăn. Ngoài ra còn có một cái ấm đun nước, một cái chậu tráng men, một cặp cốc tráng men, bên trong đựng hai cục xà phòng thơm, những đồ vật này đều dán giấy mừng bằng chữ song hỷ đỏ cắt bằng giấy, ngoài ra còn có một ít hành lý của bản thân Thanh Hoan. Đến lúc đó, Thanh Hoan và chú rể sẽ đi chiếc xe bò này về.

Lý Thanh Vận đã gửi năm mươi đồng tiền sính lễ mà Trình Hoài Sơn đưa cho Thanh Hoan, giao cho cô ấy thì là tiền mà cô ấy có thể tự mình quyết định, không đến mức trong nhà bất đắc dĩ phải chi thì đừng lấy ra, phải chừa đường lui cho bản thân.

Vốn dĩ vẫn muốn cho cô ấy một ít vốn riêng, biết rõ cô ấy chắc chắn sẽ không nhận, nên đành thôi, dù sao tương lai cũng còn dài.

Bởi vì hôm nay chị dâu Thu Cúc đóng vai trò người thân của Trình Hoài Sơn, phụ giúp lo liệu phía nhà trai bên kia, vậy nên bên này sẽ là cha Cố mẹ Cố phụ giúp trông nom, những chỗ mà Lý Thanh Vận không hiểu đều là mẹ Cố nhắc nhở cô. Bên phía mẹ Cố đã hào phóng cho một cái chậu tráng men làm quà tặng thêm, trái lại khiến Lý Thanh Vận rất ngạc nhiên, dù sao cô vẫn cảm giác mẹ Cố luôn không thích việc cô giúp đỡ cô em gái này

 Thanh Hoan lau nước mắt, vui vẻ nói lời tạm biệt với Thanh Vận và Thanh Duyệt, ba chị em ôm nhau, không ngờ rằng Thanh Hoan lại tái hôn nhanh như vậy, Thanh Duyệt nhận được tin tức, tối hôm qua bèn đến giúp đỡ, còn cố ý mang tới một cặp cốc tráng men làm quà tân hôn để tặng thêm cho chị gái. "Chị cả chỉ giúp đến đây thôi, đường đi sau này đường phải dựa vào bản thân em rồi, chỉ có tự mình đứng lên thì cuộc sống mới có thể tốt đẹp, chúng ta không gây chuyện, cũng không sợ phiên hà, cố gắng, không bận gì thì về thăm chị cả nhiều một chút, nơi này của chị cả mãi mãi hoan nghênh em."

 "Chị cả, em biết rồi, chị tốt với em, cả đời em cũng không dám quên." Thanh Hoan rơi nước mắt nói. 

"Được rồi, đừng khóc, trôi trang điểm thì không đẹp, hôm nay là ngày vui của em, chắc chắn phải thật vui vẻ."

"Đúng vậy đó chị hai, tân hôn hạnh phúc."

Trình Hoài Sơn cũng đã chào hỏi với Lý Thanh Vận, bảo đảm bản thân sẽ đối xử tốt với Thanh Hoan, sau đó thì cõng Thanh Hoan ra cửa trong tiếng huyên náo của mọi người.

Hôm nay có vài hộ gia đình trong thôn cũng kết hôn, ngoại trừ nhà anh ta, con gái của thím Giang vậy mà lại cũng kết hôn hôm nay, xem ra hôm nay thật sự là một ngày rất tốt, thích hợp cưới hỏi.

Thế nhưng, nhà bọn họ là có nhiều người canh giữ ở ngoài cửa nhất, mọi người biết rõ Lý Thanh Vận tiêu pha, canh giữ ở nhà của cô là chuẩn không cần chỉnh.

Quả nhiên, cùng pháo tiếng pháo vang rền, sau khi cô dâu ra cửa ngoài, rất nhiều kẹo trái cây được tung về phía mọi người. Trong khói pháo lượn lờ, khi mọi người vừa giành kẹo trái cây, vừa nói chúc mừng thì đám con nít ỷ vào vóc dáng nhỏ, chui tới chui lui giành được nhiều kẹo trái cây nhất, vừa ca hát vừa nhảy múa vui vẻ, vừa hò reo rước dâu, vô cùng nhộn nhịp.

Lý Thanh Vận vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi nhìn thêm vài lần, Cố Đình Chu chú ý tới phản ứng của cô, lén lút nói vào bên tai cô: "Có cơ hội thì anh bù đắp cho em một lần, chỉ thuộc về đám cưới của chúng ta.'

Lý Thanh Vận khe khẽ lắc đầu, ra hiệu không cần, đều đã hai con rồi, kỳ lắm.

Cố Đình Chu thì lại lặng lẽ để chuyện này vào trong lòng.

Thời buổi này, thông thường khi gả con gái thì chỉ cần bày hai bàn ăn bên nhà gái là được rồi, cưới con dâu thì mới mời tượng trưng mọi người trong thôn tới nhà ăn tiệc, tiệc này cũng không phải mọi người đều đi, nhà ai cũng không lo liệu nổi, mỗi bên vài người đại diện là được rồi.

Tối hôm qua Lý Thanh Vận đã đãi tiệc ở nhà, mời người bên nhà cổ bên kia, còn có cả nhà Trình Kiệt Thu Cúc bọn họ, thế nên hôm nay sẽ không ăn tiệc nữa.

Nhóm người Trình Hoài Sơn đẩy về rồi còn phải mời tiệc người trong thôn ở bên đó. Bởi vì trong nhà anh ta không có ai phụ đỡ sắp xếp, nên hôm nay cố ý mời Trình Kiệt Thu Cúc đi qua hỗ trợ lo liệu tình hình.

Hai chiếc xe bò đi xa, Dư Quý và Thanh Duyệt cũng tạm biệt, vốn dĩ hai người nói ở lại giúp đỡ nhóm người Lý Thanh Vận chuyển nhà mới, thế nhưng đã bị Lý Thanh Vận đuổi đi rồi, đùa sao, bụng Thanh Duyệt lớn như thế, tuy nhiên hơn nửa tháng không gặp, ngược lại da dẻ của cô ấy đã hồng hào hơn rất nhiều, xem ra dạo này sống rất tốt.

Vợ chồng mới cưới đi rồi, đám đông giải tán, cha Cố mẹ Cố, bọn họ và Nhị Ngưu cùng nhau giúp đỡ chuyển nhà, bên nhà anh cả Cố và chị dâu cả Cố bên kia cũng ngàn cân treo sợi tóc, bị Cố Đình Chu đuổi đi.

Nhà đã làm xong mấy ngày rồi, giường và bếp lò cũng khô rồi, cha Cố mẹ Cố đã cố ý âm thầm tính toán ngày hôm nay để bọn họ dọn nhà, nói là hôm nay mọi việc thuận lợi, cũng coi như song hỷ lâm môn.

Sáng sớm Lý Thanh Vận đã khóa hết những tủ có thể khóa lại, người ngoài không nhìn thấy đồ đạc bên trong, cô cũng đã cất đồ đạc khác lạ ở trong nhà vào trong không gian, đồ đạc trong hầm không cần chuyển, khi xây nhà mới, bọn họ đã vây hâm quanh sân mới.

Đi tới đi lui, dời vài chuyến thì đã chuyển xong đồ đạc ít ỏi trong nhà. Cha Cố lại lấy một dây pháo ra, treo lên cửa, một chuỗi âm thanh bùm bùm.

Vậy là coi như đã chính thức chuyển vào nhà mới, đến cả con gà mái lớn trong nhà cũng dời về làm ổ. Hôm nay trong thôn vẫn còn một hộ gia đình khác cưới vợ, cha Cố còn phải vội vã đi sang hỗ trợ đọc giấy tuyên bố kết hôn, vậy nên làm xong thì đi ngay, mẹ Cố cũng phải đi vê nấu bữa trưa cho công nhân ở nhà anh cả Cố bên kia, Nhị Ngưu chuyển xong đồ cũng lấy cớ bận nên đi trước.

Trong nháy mắt căn nhà trở nên vắng tanh, Lý Thanh Vận nhìn sân nhỏ mới và nhà mới, vui vẻ xem trước xem sau mấy lần, mặc dù đồ gia dụng vật phẩm trong nhà không thay đổi, vẫn là những đồ trước kia, hơn nữa căn nhà nhà này rất đơn sơ so với căn nhà ở kiếp trước, thế nhưng cô lại cảm thấy rất vui sướng, tất cả đều là bắt đầu mới tinh.

"Vợ ơi, đây là nhà mới của chúng ta, em vui không?" Cố Đình Chu nắm chặt tay của cô, đôi mắt dường như có ma lực vậy, nhìn chằm chằm, dán chặt vào cô.

"Vui chứ." Từ kiếp trước đến giờ, lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân có nhà, trong nhà còn có người thân, chứ không phải một mình cô.

Hai người đang nhìn nhau trìu mến.

Cửa ra vào truyền đến một giọng nói không hài lòng.

"Hừ, có phải cha mẹ đã quên mất con và Nhị Bảo đúng không?" Đại Bảo tức giận, ôm Nhị Bảo đứng ngay cổng, lên án cặp cha mẹ bất lương này, rõ ràng đã nói chuyển đồ xong thì tới đón bọn nó đến nhà mới, thằng bé và Nhị Bảo đợi ở nhà mãi cũng chẳng thấy ai.

"Làm gì có, chúng ta đang muốn đi đón các con đây, đúng không cha nó?" Lý Thanh Vận chớp mắt với Cố Đình Chu.

"Đúng đấy, cha mẹ đang nói đi đón các con mà con lại tự mình đến đây rồi. Cố Đình Chu cũng vịt chết mạnh miệng nói, trong lòng tràn đầy thở dài, lúc nào hai con trai mới có thể trưởng thành, cho bọn họ nhiều một không gian tự do một chút chứ.

Cặp cha mẹ này là không chịu thừa nhận bản thân bỗng chốc quên thằng bé, đã bỏ hai đứa bé ra chín tầng mây từ lâu rồi.

"Phải không đấy?" Đại Bảo nghi ngờ, nhìn cha mẹ mình đang chột dạ, được thôi, vậy nó cũng rộng lượng một chút, tha thứ cho bọn họ là được rồi.

"Đương nhiên." Hai người cùng nhau trả lời, lại nhìn nhau nở nụ cười.