Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 128



Tối hôm qua thím Giang đưa bốn hào tới, bốn hào này là tiền lễ cho Thanh Hoan xuất giá, nói dù sao thì Lý Thanh Vận vẫn phải trả lại ân tình tiên lễ này nên cứ nhận đi.

Sau khi Lý Thanh Vận chuyển nhà xong thì dành thời gian đến nhà thím Giang và gửi năm hào tiên tiên lễ, hôm nay con gái nhà bà ấy cũng xuất giá, nghe nói là gả cho một gia đình công nhân trong huyện, cả nhà rất vui mừng.

Sau khi chúc mừng lẫn nhau, hàn huyên vài câu, đưa xong lễ rồi về nhà. Đến nhà, Cố Đình Chu đã nấu xong cơm trưa, gần đây nhờ đi theo Lý Thanh Vận nên mưa dầm thấm đất, đồ ăn anh đã cũng coi như ngon miệng rồi, vừa hay, cũng thử dùng bếp mới một chút, dùng cũng không tệ lắm, không hề chắn khói.

Gia đình trên núi, tủ bếp và giường bếp lò đều là tay nghề cơ sở, vừa hay Cố Đình Chu là người tỉ mỉ, những thứ anh làm ra vừa thực dụng vừa có thẩm mỹ. Đặc biệt là nhà vệ sinh, anh còn cố ý làm một cái xả nước giản dị và lắp đặt, ngày thường nước thải vô dụng sẽ đổ về hộp chứa nước trong bàn cầu của nhà vệ sinh bên cạnh, sau khi đi tiểu tiện xong thì nhấn cái nút bên dưới hộp chứa nước thì sẽ tự động xả nước, bàn cầu vừa sạch sẽ, vừa có thể lợi dụng nước thải. Thứ Lý Thanh Vận hài lòng nhất chính là nhà vệ sinh mới này.

Theo lý thuyết Đại Bảo đã sắp năm tuổi rồi, nên chia phòng ngủ riêng với người lớn, dù sao trong nhà có giường nhiêu, đủ. Nhưng cân nhắc đến đã sắp vào ngày đông giá rét, cả nhà đốt củi dưới hai cái giường, vừa phiên phức vừa không có lời, hơn nữa ngộ nhỡ Đại Bảo không biết chăm sóc bản thân, bị lạnh bị cảm cũng không thể coi nhẹ được, cho nên tạm thời quyết định vẫn ngủ một giường, năm sau mới tính đến chuyện chia phòng ngủ. Sau khi Lý Thanh Vận cho Nhị Bảo ăn no, dỗ ngủ thì phân phối nhiệm vụ cho hai người đàn ông trong nhà. Sai bảo bọn họ xoay lòng vòng như ong, một hồi thì dọn giường, trải hoàn chỉnh ga giường vỏ chăn, một hồi thì quét dọn sân, một hồi thì cất đồ về đúng vị trí.

Hai người vui vẻ chịu đựng chạy trước chạy sau, Lý Thanh Vận thả Nhị Bảo xuống, cũng bắt đầu dọn dẹp. Không mất bao lâu đã đặt đồ đạc ở vị trí phù hợp, thuận tiện lấy dùng.

Người một nhà thương lượng đêm nay phải mở tiệc ăn, chúc mừng việc chuyển nhà mới, Lý Thanh Vận bắt đầu lấy nguyên liệu nấu ăn trong không gian, chuẩn bị bữa tối phong phú.

Bên kia, Thanh Hoan ngồi ngay ngắn trên giường, trên chiếc bàn ủ ấm chân bên cạnh là một chút đồ ăn chị dâu Thu Cúc vừa mới đưa cho cô ấy, cô ấy chỉ ăn vài miếng là đặt đũa xuống, chuyên tâm nghe động tĩnh bên ngoài. Lúc vừa khai tiệc cô ấy đã ra ngoài cùng Trình Hoài Sơn nâng ly kính rượu một vòng, bí thư chi bộ đọc tờ chứng hôn chứng tỏ hai người đã trở thành vợ chồng hợp pháp, sau đó cô ấy đã trở về đây.

Chị dâu Thu Cúc sợ cô ấy đói bụng còn cố ý đưa đồ ăn tới, hàn huyên trò chuyện chuyện bữa tiệc với cô ấy.

Bên ngoài có tất cả bốn bàn, hai bàn là thân thiết của nhà họ Trình, hai bàn là người trong thôn.

Lúc đầu mọi người cứ quang quác chuyện hai người cưới lần hai, có vài lời bàn không tốt, nhưng nhìn thấy đồ cưới của Lý Thanh Hoan thì như bị vả mặt đồng loạt. Không ngờ một cô con gái gả lần hai, người nhà mẹ đẻ người ta còn vì trân trọng cô ấy mà chuẩn bị nhiều đồ cưới như vậy.

Nghe nói ngay cả sính lễ cũng không để lại, xem như của hồi môn cho con gái mang về, hơn nữa còn chuẩn bị nhiều đồ tốt như vậy. Con gái gả lần đầu cũng không thể có nhiều thế này, càng khỏi phải nói còn được lấy kèm khẩu phần lương thực một năm.

Chuyện tốt như vậy sao lại để Trình Hoài Sơn gặp được, khó trách anh ta ân cần như thế.

Những chuyện này đương nhiên là Thu Cúc xúi giục mẹ cô làm bộ nói hớ miệng. Nói ra, mục đích đúng là vì tăng thể diện cho Thanh Hoan, để người khác không dám xem thường cô ấy là cưới lần hai, cô ấy chẳng kém gì với cô gái cưới lần đầu.

Trong thôn trước đó có quả phụ và người phụ nữ cưới lần hai ngấp nghé Trình Hoài Sơn, nhưng rồi "chiến tranh" cũng đã kết thúc, bởi vì người ta đã tìm một nàng dâu tốt thế này trong âm thầm rồi.

Ăn uống linh đình, lúc kết thúc, Trình Hoài Sơn đã uống quá chén đôi chút, nhưng tỉnh thần vẫn tỉnh táo. Nhìn thấy cô vợ đáng yêu như bé thỏ trắng nhà mình, anh ta đánh bạo tiến lên, làm chuyện trước đó mình vẫn muốn, hai tay cùng nhéo gương mặt của cô ấy, trêu đến cô ấy tức giận như một con thỏ nhìn anh ta.

Trình Hoài Sơn nhìn dáng vẻ của cô ấy, trong lòng giống như bị mèo cào, cúi đầu hung hăng cắn cái miệng cong lên của người phụ nữ.

Thanh Hoan có chút sững sờ, người đàn ông thấy cô không phản đối, dịu dàng dẫn dắt cô tận hưởng nụ hôn dài.

Một hôn hoàn tất, hai người lúng túng tách ra.

Các thân bằng quyến thuộc ăn xong bàn tiệc, đều ai về nhà nấy, thân thích đến giúp đỡ cũng tự giác rời đi, nhường không gian cho hai vợ chồng son mới cưới.

Trong nhà còn có rất nhiều chuyện chưa thu dọn xong, hai vợ chồng mới cưới đành phải chịu khó làm bận không hở tay. Nào là trả lại bàn ghế đã mượn tới, thu dọn bát đũa, phòng bếp và sân, nào là sắp xếp lương thực các loại Lý Thanh Hoan mang tới lễ hỏi. Sau khi làm xong những chuyện này, hai người mệt mỏi nằm trên giường không muốn nhúc nhích.

Ban nãy khi Lý Thanh Hoan sắp xếp lương thực đã nhìn thấy mấy miếng thịt heo của chị cả cho, trong lòng khó nói rõ có cảm giác gì, cô cảm thấy đây là lần đầu tiên mình sống giống con người, có được một gia đình bình thường, còn có hai chị em quan tâm bảo vệ mình.

Chị cả nói rất đúng, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.

Hai người cùng hâm nóng lên đồ ăn thừa buổi trưa để ăn đêm đó. Trình Hoài Sơn ân cần múc nước rửa mặt cho cô dâu trẻ, hai người ngủ rất sớm.

 

Bên kia, một nhà bốn người của Cố Đình Chu, Lý Thanh Vận, náo nhiệt chúc mừng chuyển nhà mới, Lý Thanh Vận làm một nồi canh chua cá tất cả mọi người yêu thích, nấu thêm một nồi cơm.

Cá mua trước đó đang đặt trong không gian còn chưa ăn hết, đúng lúc trong nhà không có người ngoài nên đã lấy ra nấu ăn hết.

Hầm thêm một bát canh trứng gà đút cho cho Nhị Bảo ăn. Mỗi tháng cậu bé sẽ đổi một hình dáng, trước đó lúc Lý Thanh Vận vừa tới vẫn chưa biết xoay người, hiện tại đã có thể bò qua bò lại trên giường, thỉnh thoảng còn có thể tự mình xoay người ngồi xuống, ngồi vững vàng.

Lý Thanh Vận đã mang chiếc xe nôi đặt hồi đó ông nội cậu bé làm để trong nhà cho Đại Bảo ra rửa sạch, có đôi khi lúc người lớn đang bận rộn thì có thể đặt cậu bé vào trong xe nôi chơi.

Ăn xong cơm tối, bên ngoài thế mà đã nổi có tuyết rơi. Trông dáng vẻ này, đoán chừng ngày mai có thể tích thành đống.

Cố Đình Chu cười một cái, nói: "Không ngờ trước khi anh đi vẫn có thể đuổi kịp."

"Đuổi theo cái gì?" Lý Thanh Vận thắc mắc nhìn anh.

"Tuyết đầu mùa là dịp đi săn, đêm nay có lẽ tuyết sẽ chất đống thành một lớp mỏng, ngày mai đúng lúc thích hợp đi săn, lúc đầu anh tưởng là năm nay không kịp đi săn rồi, không ngờ đúng lúc hôm nay tuyết đã rơi. Bây giờ anh sẽ đến nhà tổ tìm cha thương lượng một chút, tối nay sẽ trở về, nhà mình cứ ngủ trước." Cố Đình Chu nói rồi đứng dậy mặc chiếc áo khoác giữ ấm đã cũ của mình.

Lý Thanh Vận dõi mắt nhìn người đàn ông đi ra ngoài, bỏ vào trong lỗ của giường bếp lò chút củi. Tuyết rơi, ngày mai sẽ càng thêm lạnh, bỏ thêm củi vào giường bếp lò cho nóng lên hẳn, ban đêm mới không lạnh.

Chăn bông lớn dày nặng bốn ký đã chuẩn bị trước đó, hôm nay cũng phải lấy ra sử dụng.