Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 147



Lý Thanh Vận thấy anh ta đã trúng chiêu, cô đi vòng từ sau thân cây ra ngoài, trong tay cô câm theo một cây gậy gỗ to bằng cánh tay rồi trực tiếp chào hỏi ở trên người anh ta.

Cô dùng toàn bộ sức lực rồi đập thật mạnh ở trên người anh ta, Trân Lập đau đến nỗi lăn lộn ở trên đất.

Anh ta miễn cưỡng hé mắt ra cũng chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang khoác áo choàng.

Anh ta không ngờ rằng bản thân lại bị người phụ nữ này gài bẫy. Ở trong lòng anh ta căm hận tới ngứa răng, nhưng mà anh ta cũng không còn cách nào khác nên chỉ đành phải thức thời cầu xin: "Tha cho tôi đi, tôi không dám nữa, đừng đánh, đừng đánh mà."

Lý Thanh Vận quyết tâm, lần này nhất định phải xử lý anh ta để anh ta không dám tiếp tục có bất kỳ ý đồ nào với mình nữa mới thôi.

Cô tiếp tục dùng sức đánh vào trên lưng, mông, đùi này và những nơi có nhiều thịt khác ở trên người đàn ông.

Trong lòng cô hiểu rõ rằng chỉ cần không đánh anh ta tới tàn phế, anh ta cũng không dám chuyện bé xé ra to và chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

Tuy rằng cô không sợ phiền phức, nhưng mà cô cũng không muốn chuyện này trở nên nghiêm trọng hơn nên cứ lặng lẽ xử lý là được.

Trân Lập thấy cô không hề dao động, gậy gộc tiếp tục nện ở trên người, anh ta chỉ cảm thấy bộ đồ lòng của mình đều sắp lệch khỏi vị trí.

Anh ta lớn tới như thế, đây là lần đầu tiên mà anh ta phải thiệt thòi như vậy. Đôi mắt đau rát đến mức tưởng chừng như sắp mù vậy, cơn đau đớn ở trên người cũng trở nên tê dại.

Không ngờ rằng người phụ nữ này không phải là người tốt lành gì cả. Nếu anh ta biết sớm hơn thì anh ta đã không nên tới trêu chọc cô rồi. Trong lúc nhất thời, anh ta bắt đầu căm hận kẻ đã xúi giục mình, Điền Mỹ Tuyết.

Anh ta vừa lăn lộn ở trên mặt đất vừa nói: "Cô không muốn biết là ai bảo tôi tới tìm cô hay sao?”

Lý Thanh Vận vừa nghe thấy câu hỏi này, chẳng lẽ đây không phải là ý tưởng của một mình anh ta, mà còn có đồng bọn nữa sao?

"Tôi nói thật, cô đừng đánh nữa. Cô buông tha cho tôi đi. Nếu cô tiếp tục đánh nữa mà đánh chết tôi thì cô cũng đừng mong được sống yên.' Trần Lập hét lên.

Lý Thanh Vận thuận thế dừng lại nghỉ ngơi, cũng sẵn tiện nghe một chút xem anh ta muốn ngụy biện như thế nào. "Là Điền Mỹ Tuyết kêu tôi tới. Chắc là cô và Điền Mỹ Tuyết có thù oán gì đó, đúng không? Cô ta đặc biệt tới tìm tôi để yêu cầu tôi tới tìm cô. Cô ta nói là trong tay cô có tiền và người đàn ông của cô vắng mặt hằng năm”

Trần Lập cũng lén quảng cho Điền Mỹ Tuyết một tội danh.

Lý Thanh Vận không ngờ rằng chuyện này cũng có liên quan tới Điền Mỹ Tuyết. Cô nhớ rõ là bản thân không hề đắc tội cô ta, phải không? Hay là cô ta cũng đã trọng sinh ư?

Việc Lý Chiêu Đệ bị lừa ở kiếp trước có trực tiếp liên quan gì tới Điền Mỹ Tuyết hay không?

Cô thật sự đã đổ oan chuyện này cho Điền Mỹ Tuyết rồi. Kiếp trước, bản thân Lý Chiêu Đệ giống như một con bướm. Cô ấy thường xuyên chạy tới công xã nên bị Trần Lập theo dõi cũng là chuyện hết sức bình thường. Thật sự đúng là một người phụ nữ âm hồn không tan mà.

Nếu cô ta đã ra tay với bản thân, vậy đừng trách cô sẽ phản kích.

Trong sách đã đề cập tới một chuyện, sau khi chồng cũ qua đời, Điền Mỹ Tuyết đã phải sống vất vả một khoảng thời gian. May mà cô ta đào được một cây nhân sâm rừng và bán được với giá mấy trăm đồng.

Lần trước gặp được cô ta ở huyện, chắc hẳn là cô ta đang bán nhân sâm rừng nhỉ?

Cô ta bất nhân thì đừng trách cô bất nghĩa. Lý Thanh Vận tính dùng chiêu gậy ông đập lưng ông. Nếu Trần Lập đã muốn tiền như vậy, vậy thì cô sẽ đưa cho anh ta một con dê béo.

"Trần Lập, có phải anh bị ngốc hay không? Anh thả con dê béo Điền Mỹ Tuyết mà không cần, tìm tôi làm cái gì? Anh chúa hỏi thăm qua về thanh danh của tôi, đúng không? Lý Chiêu Đệ tôi chính là một người phụ nữ phá của nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới. Anh trông cậy lừa được cái gì ở trên người của tôi cơ chứ?"

Trân Lập nằm trên mặt đất gian nan thở hổn hển, anh ta bốc lấy một nắm tuyết ở trên mặt đất đắp lên đôi mắt để làm giảm bớt cơn đau đớn. Anh ta chuẩn bị chờ con đàn bà này thả lỏng cảnh giác sẽ nhanh chóng chạy trốn.

Không ngờ sau khi nghe được những lời này, anh ta ngây ngẩn cả người. Đây là có ý gì? Tại sao Điền Mỹ Tuyết lại trở thành dê béo cơ chứ? Không phải là nhà họ Trân phải trả cho cô ta tám mươi đồng mà còn chưa trả tiền nữa hay sao?

Hơn nữa, mặc dù tám mươi đồng khá nhiều, nhưng số tiền đó không thể dùng được cả đời, thậm chí là số tiền đó không đủ để mua được một ngôi nhà đàng hoàng nữa. "Tôi đã tận mắt nhìn thấy cách đây không lâu Điền Mỹ Tuyết đã bán được một cây nhân sâm rừng và kiếm được vài trăm đồng. Anh nói xem cô ta có phải là dê béo hay không?”

Trân Lập trực tiếp ngây ngẩn cả người.

"Cô nói thật sao?”

"Tôi tận mắt nhìn thấy, còn có thể là giả hay sao?"

"Cô muốn tôi phải làm cái gì?" Trần Lập cảnh giác hỏi.

Lý Thanh Vận không hề để ý nói: "Tôi có nói cái gì sao? Tôi cái gì cũng chưa nói."

"Lần này, tôi sẽ buông tha cho anh, nếu còn có lần sau lại tới trêu chọc tôi nữa thì không phải là chỉ buông tha đơn giản như vậy đâu. Người đàn ông của tôi chính là Quân Giải phóng Nhân dân, anh ấy có chút quan hệ ở công xã và trong huyện. Tự anh cân nhắc đi, hôm nay, anh mà động một cái ngón tay vào tôi thì anh chờ đi đi lao động cải tạo ở nông trường đi.

Trân Lập hối hận không kịp. Con đàn bà thối Điền Mỹ Tuyết này, sao cô ta lại dám xúi giục anh ta đi trêu chọc một ngôi sao chổi như vậy chứ?

Lý Thanh Vận khiêng cây gậy gỗ, thảnh thơi bỏ đi.

Một con chó điên giống như Trần Lập khi ngửi thấy một chút mùi tanh, anh ta sẽ chuẩn nhào lên mà không cần suy nghĩ quá nhiều.

Cho dù anh ta có lựa chọn như thế nào, anh ta đều có thể dạy cho Điền Mỹ Tuyết một bài học khắc thật sâu. Để xem cô ta còn dám tới trêu chọc mình nữa hay không.

Lý Thanh Vận đi rồi.

Trân Lập dùng nước tuyết đã tan chảy để rửa mắt. Tuy rằng đôi mắt của anh ta vẫn còn đau nhức, nhưng so với lúc trước thì đã đỡ hơn nhiều.

Anh ta khập khiễng đứng lên, tìm một nhánh cây làm nạng đứng lên, từ từ đi về nhà.

Tuy rằng Lý Thanh Vận đánh anh ta rất đau, nhưng cô ra tay rất có chừng mực, đó đều là vết thương ngoài da. Anh ta không hề bị gãy xương linh tinh gì đó, thật sự cũng không phải là đặc biệt đau đớn gì cả.

Trong lòng Trân Lập âm thầm tính toán, người phụ nữ này nói nghiêm túc như vậy, xem ra đây có vẻ là sự thật.

Nếu Điền Mỹ Tuyết thực sự có mấy trăm đồng tiền tiết kiệm, vậy thì đây thật sự đúng là đáng để anh ta bí quá hoá liều mà làm một vố.

Da dẻ của người sống ở nông thôn rất khỏe khoắn. Trân Lập ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, sau đó anh ta lại có thể tung tăng nhảy nhót trở lại. Khi vết thương gần như đã khỏi hẳn cũng là lúc mà anh ta chuẩn bị ra tay.

Điền Mỹ Tuyết còn chưa biết Trân Lập đã gặp được Lý Thanh Vận và còn bị cô dạy cho một bài học nữa.

Trong lòng cô ta nôn nóng chờ đợi tin tức từ Trân Lập.

Lần này, rốt cuộc Trân Lập cũng đã học được cách trở nên thông minh hơn. Anh ta không còn hành động hấp tấp nữa, mà chịu đựng cơn gió lạnh của đêm đông. Chờ đến nửa đêm cũng là lúc mà mọi người ngủ say nhất, anh ta mới bò lên trên bức tường ngắn ngủn của nhà Điền Mỹ Tuyết.

Đề phòng kẻ tiểu nhân, chứ không đề phòng người quân tử. Bức tường này đối với anh ta cũng chỉ là một vật dùng để trang trí mà thôi.

Người phụ nữ Điền Mỹ Tuyết này cũng không dễ trêu chọc, cho nên mục tiêu từ đầu đến cuối của anh ta cũng chỉ có tiên mà thôi, mấy trăm đồng. Cũng không biết là tin tức mà người phụ nữ kia đã cung cấp có phải là sự thật hay không nữa. Mấy trăm đồng đã đủ để anh ta xây được một căn nhà, cưới vợ và sống tốt qua ngày.

Lúc trước ở trên huyện, anh ta đã học được chiêu mở khóa cửa từ vài tên du côn ở trên đường phố, cho nên anh ta rất thong dong mở cánh cửa gỗ ra. Tiến vào căn phòng nơi hai mẹ con đang ngủ, dựa theo ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào nhà, tay chân của anh ta nhẹ nhàng tới gần phần đầu của giường đất. Đâu tiên là anh ta lục lọi ở phần đầu giường đất một lúc, nhưng cái gì cũng không tìm được.

Anh ta tiếp tục lục lọi ở trong mấy cái ngăn tủ khác ở trong nhà, nhưng vẫn không thu hoạch được gì cả.

Lúc này, anh ta mới nghĩ tới trên người phụ nữ.

Vì thế, anh ta trực tiếp bò lên trên giường đất, trực tiếp duỗi tay s.ờ s.oạng khắp người Điền Mỹ Tuyết.

Lúc đó, thật ra là Điền Mỹ Tuyết đã sớm tỉnh dậy rồi. Lúc Trân Lập bò lên bò xuống s.ờ s.oạng khắp nơi. Làm một người mẹ thì một chút cảnh giác vẫn phải có.

Nhưng mà Trần Lập mang mũ che mặt, cho nên cô ta hoàn toàn không nhận ra được người đó là anh ta. Cô ta cho rằng đó chỉ là tên trộm bình thường. Vì sự an toàn của hai mẹ con, nên cô ta không dám động đậy.

Bởi vì nếu cô ta vừa mới cử động, nói không chừng là kẻ trộm sẽ thẹn quá hóa giận, khiến cho thiệt hại ở trong nhà mình sẽ lớn hơn nữa. Ngoài ra, hiện tại cô ta là một quả phụ. Nếu sự việc này chuyện bé xé ra to thì bản thân cô ta sẽ hoàn toàn không còn thanh danh gì nữa. Trong lòng cô ta cân nhắc một phen, cô ta chỉ có thể giả bộ như không biết gì hết.

Cô chờ đợi kẻ trộm này sẽ thuận tay lấy đi món đồ nào đó rồi nhanh chóng bỏ đi.

Dù sao thì tài sản thật sự trong nhà cô ta vẫn luôn bị cô ta cất giữ ở trên người.

Trân Lập s.ờ s.oạng ở trên người cô ta một lúc nhưng vẫn chưa tìm tiên nên trong lòng anh đang dao động. Trong lúc anh ta đang suy nghĩ rằng nếu không thì lấy luôn người vậy, anh ta chạm vào cái trán đang đổ đầy mồ hôi của Điền Mỹ Tuyết.

Trân Lập lập tức cảnh giác ngay. Trong phòng cũng không nóng bức gì, vì sao trán của cô ta có thể đổ nhiều mồ hôi như thế? Chỉ có một loại khả năng là cô ta đã tỉnh giấc từ lâu rồi, bị dọa sợ đến mức toát mồ hôi và không dám để lộ ra điều này.