Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 148



Trân Lập nhanh chóng duỗi tay ra bóp lấy cổ của cô ta, anh ta ấn người cô ta ở trên giường đất.

Anh ta cố ý biến giọng nói trở nên khàn khàn nói: 'Lấy tiền ra đây."

Điên Mỹ Tuyết biết bản thân đã bị lộ, cô ta vội vàng nhỏ giọng nói: "Trong nhà thật sự không có tiên, chỉ có một chút lương thực. Nếu anh thích thì cứ mang đo đi, cầu xin anh buông tha cho cô nhi quả phụ chúng tôi."

Một câu cô nhi quả phụ nhắc nhở Trân Lập, anh lấy một con dao đã chuẩn bị trước từ sau eo rồi chĩa vào cổ của Trân Nghị đang ngủ say.

"Đưa tiền hay là mạng sống của con trai cô?” Anh ta đang đánh cuộc, phụ nữ đều yêu thương con cái của mình.

"Tôi thật sự không có tiền." Điền Mỹ Tuyết khóc lóc cầu xin. Trân Lập dí con dao sắc nhọn tới càng lúc càng gân và dao gân sắp chạm vào cổ của cậu bé.

Điên Mỹ Tuyết quan sát khuôn mặt ngủ say của con trai và cả con dao sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo, trong lòng cô ta đành phải đưa ra một quyết định rất khó khăn.

Tiền còn có thể lại kiếm lại được, nhưng mạng sống của bản thân và con trai của mình chỉ có một.

"Anh chờ một chút, tôi sẽ đưa tiên cho anh. Nếu anh vẫn không buông tha cho hai mẹ con chúng tôi thì chúng ta sẽ cá chết lưới rách."

Trên khuôn mặt của Trân Lập bên dưới lớp khăn quàng cổ nở một nụ cười đã thực hiện thành công được ý đồ. Quả nhiên là người phụ nữ kia không hề lừa gạt mình. Điền Mỹ Tuyết thật sự là một con cá lớn.

Anh ta gật đầu. Đây là lần đầu tiên Điền Mỹ Tuyết hận bản thân vì sao lại không chia tiền ra cất khắp nơi, mà lại để toàn bộ tiền ở cùng một chỗ. Vì thế, hiện tại cô ta cũng không thể lặng lẽ chừa lại một ít tiền lại.

Cô ta khó khăn lấy một cái túi vải từ trong lồng ng.ực ra. Vừa định mở túi vải ra, nó đã bị Trân Lập cướp đi. Anh ta vui mừng mở túi vải ra để xem qua, ở bên trong có một chồng đại đoàn kết thật dày. Không sai, chính là nó.

Anh ta trực tiếp cột miệng túi lại rồi nhét nó vào trong lồng ng.ực của mình.

"Anh tốt xấu gì cũng phải chừa lại chút tiên cho tôi mua kim chỉ gì đó với chứ." Trong lòng Điền Mỹ Tuyết đang rỉ máu. Nhìn thấy toàn bộ tiên của mình đều bị lấy đi, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà lên tiếng.

Trân Lập thấy cô ta như vậy, anh ta chỉ cảm thấy buồn cười. Lúc trước, cô ta cảm thấy anh ta chướng mắt bằng mọi cách. Hóa ra, bởi vì vốn dĩ cô ta đã giàu đến chảy mỡ, mấy trăm đồng lận đó. Ai có thể ngờ rằng trong tay của một quả phụ lại có mấy trăm đồng đâu chứ.

Lần này, anh ta thật sự phải cảm ơn người phụ nữ xinh đẹp kia đã chỉ một con đường sáng cho bản thân.

Anh ta rút một đồng ra ném ở trên giường giống như đang bố thí. Sau đó, anh ta trèo tường bỏ trốn nhanh như một cơn gió.

Chỉ để lại một đống hỗn độn ở trong gió cho Điền Mỹ Tuyết.

Cô ta khóc không thành tiếng, cô ta vất vả lắm mới mang theo con trai lên núi suốt mấy ngày mới kiếm được chút tiền đó.

Cứ như vậy, qua một đêm đã không còn gì nữa rồi.

Trân Nghị bị tiếng khóc của mẹ mình đánh thức. Cậu bé không hề hay biết chuyện bản thân suýt chút nữa đã bước tới Quỷ Môn quan một chuyến. Cậu bé xoa đôi mắt rồi hỏi mẹ của mình làm sao vậy?

Điên Mỹ Tuyết chỉ cảm thấy bi thương chảy ngược vào lòng thành sông. Vì sao số của cô ta lại khổ như vậy? Cô ta đã phải chịu đựng những chuyện đau buồn và khổ sở nhất ở trên thế giới.

Cô ta nảy sinh tâm ác độc mà tát Trân Nghị mấy bạt tay. Đều do cậu bé, đều do người cha đã chết của cậu bé đã hại mình và huỷ hoại cuộc sống của bản thân.

Trân Nghị bị đánh cũng hơi ngây ngốc. Cậu bé có cảm giác rằng trong khoảng thời gian này tính tình của mẹ mình càng ngày càng táo bạo, một lời không hợp thì sẽ đánh cậu bé. Trước kia, cô ta không phải là như thế.

Cậu bé cũng khổ sở khóc lóc. Cũng không thể trách được Điền Mỹ Tuyết. Kể từ lúc cô ta có được ký ức của kiếp trước, cô ta biết đứa con trai không nên thân này của mình ở kiếp trước lại biến thành một tên du côn đường phố ham ăn và biếng làm. Cô ta đã cực khổ nuôi cậu bé lớn lên. Cuối cùng, bản thân cô ta lại bị bỏ mặc không ai quan tâm, vừa lạnh vừa đói, bị bệnh chết ở trên giường đất.

Vì vậy, hiện tại vừa nhìn thấy cậu bé, cô ta đã tức giận ngay.

Bởi vì cậu bé cho nên bản thân mới lẻ loi một mình, túi tiền sạch sẽ như khuôn mặt, chỉ còn lại một đồng đầy ác ý ở trên giường.

Nhưng mà cô ta cũng không đành lòng thấy con trai của mình chết. Dù sao thì cậu bé cũng là một miếng thịt rơi ra từ trên người của mình.

Tiếng khóc lóc của hai mẹ con vang vọng ở trong phòng hết đợt này đến đợt khác.

Sau khi khóc lóc xong, Điền Mỹ Tuyết chỉ có thể cảm thấy may mắn vì kẻ trộm không có đem lương thực và thịt ở trong nhà đi theo, những món đồ dùng sử dụng cho mùa đông mà cô ta đã mua trước đó cũng vẫn còn.

Thật ra, không phải là Trần Lập không nghĩ tới chuyện mang lương thực của cô ta đi theo, nhưng mà anh ta hữu tâm vô lực. Vốn dĩ là anh ta trèo tường tiến vào trong nhà của cô ta. Nếu như trong quá trình vận chuyển lương thực bị người khác phát hiện, vậy thì đồ đã tới tay cũng phải nhả ra lại. Nói không chừng là anh ta còn bị bắt đi lao động cải tạo. Trong lòng anh ta phân ra nặng nhẹ, với số tiên này thì chút lương thực này chẳng là cái thá gì cả.

Ngoài ra, nếu anh ta ngay cả một con đường sống mà cũng không chừa lại cho Điền Mỹ Tuyết, e rằng đến lúc đó cô ta chó cùng rứt giậu và bản thân cũng là gà bay trứng vỡ.

Hiện tại, tuy rằng Điền Mỹ Tuyết không có tiên, nhưng ít nhất là cô ta vẫn có thể vượt qua được mùa đông này. Trong lòng cô ta cũng vẫn còn hy vọng. Hơn nữa, nếu mẹ Trần ở bên kia bán được nhà thì một số tiền sẽ được đưa cho cô ta. Như vậy, ngẫm lại cuộc sống của cô ta cũng còn có thể vượt qua được.

Báo công an hay đi tìm bí thư chi bộ thôn cũng không thể thực hiện được vì vốn chính là khoản tiền mà cô ta lén lút kiếm được, không rõ nguồn gốc nên không thể bại lộ ra ngoài được và không cần phải làm ầm ĩ lên.

Xong việc, cô ta cũng suy nghĩ xem rốt cuộc là bản thân đã bị lộ tẩy ở đâu mà có người tìm tới tận cửa nhà mình.

Không cần nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là người ở trong thôn đã cướp lấy số tiên này chứ không phải là ai khác. Cũng không biết là cái tên đáng bị ngàn đao băm vằm nào nữa.

Lý Thanh Vận không biết Trân Lập đã làm được một việc lớn và anh ta trực tiếp làm cho Điền Mỹ Tuyết quay lại trước khi được giải phóng.

Đối phó với Trân Lập, đánh anh ta tè ra quần đã đủ làm cho cô vui vẻ, cũng được xem như là gián tiếp báo thù cho nguyên thân.

Thấy dáng vẻ của cái tên này thì trong thời gian ngắn anh ta cũng không dám tới trêu chọc mình nữa. Chờ sang đầu xuân năm sau, cô dẫn theo con trai đi theo quân đội sẽ hoàn toàn không còn dính líu gì tới anh ta nữa.

Tính toán ngày tháng, cuối tháng mười hai chính là sinh nhật của Đại Bảo. Ở trong sách, vào hôm sinh nhật của Đại Bảo, mẹ của thằng bé đi theo người đàn ông khác bỏ trốn, sau đó cô ấy còn nhảy khỏi xe rồi tử vong, cuộc sống của thằng bé hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.

Có thể nói đây là một bước ngoặt ở trong cuộc sống của thằng bé. Kể từ đó, thằng bé không bao giờ tổ chức sinh nhật vào mỗi năm nữa. Cố Yến Thời, em trai ruột của thằng bé cũng không dám nói một câu chúc mừng sinh nhật vào ngày sinh nhật của thằng bé nữa. Sinh nhật đã trở thành cơn ác mộng và vảy ngược đeo bám suốt quãng đời còn lại của thằng bé.

Những đứa trẻ ở trong thôn đều không được tổ chức sinh nhật, cùng lắm chính là mẹ của chúng có nhớ tới thì chỉ luộc một quả trứng gà cho chúng ăn và xem đó như đã ăn sinh nhật.

Lý Thanh Vận quyết định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật náo nhiệt cho Đại Bảo, xem như đó là bù đắp cho nỗi đau mà thằng bé phải chịu đựng ở kiếp trước, tuy rằng thằng bé cũng không hề hay biết điều đó. Cô vừa chăm sóc con vừa chuẩn bị, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.

Chớp mắt một cái đã tới cuối tháng mười hai rồi.

Thời tiết giá rét khiến trường tiểu học công xã chỉ có thể nghỉ đông trước.

Khi Đại Bảo cầm hai tờ bài kiểm tra đạt điểm tối đa đưa cho cô xem, Lý Thanh Vận đã có chút cảm động muốn rơi nước mắt. Trước đây, cô chưa từng làm mẹ. Mấy tháng kể từ khi tới đây, cô vẫn luôn như đi ở trên lớp băng mỏng, cô nỗ lực sắm vai nhân vật một người mẹ tốt và dụng tâm chăm sóc hai đứa nhỏ.

Dường như hai tờ bài kiểm tra đạt điểm tối đa này là sự khẳng định cho toàn bộ nỗ lực của cô. Đại Bảo vội vàng lau nước mắt giúp cô, thằng bé không biết vì sao mẹ của mình lại khóc nữa, không phải là thằng bé đã thi khá tốt hay sao? Thằng bé không biết rằng người lớn có một loại cảm xúc gọi là khóc vì sung Sướng.

Lý Thanh Vận trịnh trọng báo cáo chuyện này ở trong bức thư tuần này gửi cho Cố Đình Chu. Đại Bảo khiến cho bọn họ cảm thấy quá tự hào.

Ngày cuối cùng của tháng mười hai là sinh nhật của Đại Bảo.

Sáng sớm, Lý Thanh Vận đã chuẩn bị rồi. Hôm qua, cô đã thông báo cho Trình Kiệt, Thu Cúc và cả cha Cố, mẹ Cố ở nhà cũ bên kia trước. Cô chỉ nói là giữa trưa hôm nay mời mọi người tới nhà ăn một bữa cơm đơn giản và cũng không có nói thẳng là sinh nhật của Đại Bảo.

Cô không có mời anh cả Cố và chị dâu cả Cố. Kể từ sự việc đó xảy ra, mối quan hệ giữa hai nhà đã rơi vào tình trạng đóng băng, có mời bọn họ tới chỉ gây mất hứng mà thôi. Thật đáng tiếc là cũng không thể gọi Đại Ni và Nhị Ni tới đây. Đại Bảo cũng có rất ít bạn bè ở trong thôn, thằng bé chỉ có mấy người bạn là Mao Đầu, Đại Ni và Nhị Ni.

Sau đó, cô lại nhớ tới bản thân còn một người “học trò" là Nhị Ngưu nên cô cũng mời cậu ta tới đây luôn.