Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 161



"Mẹ.” Dư Quý gọi người phụ nữ đang giặt tã ngoài sân.

Bà cụ ngẩng đầu lên, nhìn thấy có khách đến, vội vàng rửa tay gọi: "Đây là hai cô chị của Thanh Duyệt phải không? Thật là khách hiếm gặp, mau vào trong ngồi."

Dư Quý ở nhà chính trò chuyện với Trình Hoài Sơn, Thanh Vận và Thanh Hoan thì đi theo bà cụ đến thăm sản phụ và em bé.

Suốt dọc đường đi bà cụ đều cười không khép được miệng, khen ngợi cháu nội mình đáng yêu đến cỡ nào.

Ban đầy bà ta tưởng rằng là con gái, còn rất thất vọng, không nghĩ tới lúc sinh hạ thế mà lại có tay cầm, lúc ấy bà mụ nói là đứa con trai, bà ta đã vui mừng đến khóc, nhà họ Dư cuối cùng cũng có người kế tục. Thanh Duyệt ở trong phòng đã sớm nghe thấy giọng nói của hai chị gái, ngặt nỗi miệng vết thương trên người nên không dám đứng dậy.

"Thanh Duyệt, em vất vả rồi, thân thể thế nào rồi?" Lý Thanh Vận đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới một phen, thoạt nhìn sắc mặt hồng hào, béo hơn lần gặp mặt trước một chút.

"Lúc sinh con ra đau lắm, nhưng sau khi sinh liền tốt hơn nhiều rồi, cuối cùng em cũng biết sinh con đau đến cỡ nào, chị cả, chị sinh tận hai đứa, đau hai lần." Thanh Duyệt cười trả lời.

Thanh Hoan đón lấy em bé trong lòng cô ấy trêu đùa.

"Bé con nhỏ quá, làn da hồng hồng." Trong lòng Thanh Hoan cũng tràn ngập tình thương của mẹ.

"Qua mấy ngày nữa sẽ lớn lên trắng nõn m.ềm m.ại, trẻ con sau khi sinh ra đều như thế này, mỗi ngày một bộ dạng khác nhau.” Bà cụ nói.

Lý Thanh Vận và Lý Thanh Hoan lấy quà cáp trong rổ ra ngoài, đặt lên bàn bên cạnh giường đất, giải thích với bà cụ và Thanh Duyệt một cách thuộc như trong lòng bàn tay.

"Chị tặng cho đứa bé một cái yếm đỏ và mũ thai, xem thử có mặc vừa người không, nơi này còn có một túi quần áo mà Nhị Bảo mặc mấy tháng trước, chờ đến khi đứa bé lớn hơn một chút là có thể dùng được, đều được làm mới từ năm ngoái, chị đã giặt sạch sẽ. Cái này cho em, hai cân táo đỏ và hai cân đường đỏ, còn có năm cân gạo.

Thím ơi, làm phiền thím nhận mấy thứ này, trong thời gian ở cữ làm cho em ấy một chút đường đỏ trứng gà hoặc là cháo táo đỏ, chúng cháu thân là chị không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc, chỉ có thể tặng chút đồ vật, gửi tất cả tâm ý, phần còn lại chỉ dành làm phiền thím. Đúng rồi, chỗ này còn có một gặp chân lợn, móng heo hầm đậu nành, ăn nhanh có sữa."

"Các cháu quá khách khí rồi, sao lại chuẩn bị nhiều đồ như vậy, vừa cho con nhỏ, vừa cho người lớn, thím còn đang lo không tìm được móng heo đây, thật sự cảm ơn các cháu." Bà cụ không nghĩ tới hai người chị của con dâu nhà mình lại ra tay hào phóng như vậy, nhiêu đây thì kém gì so với cha mẹ ruột chứ?

Nhớ lại trước đây, chị cả của cô ấy cũng chưa bao giờ để cô ấy tay không trở về, vừa ăn vừa nhận đồ.

Tuy rằng đã cắt đứt quan hệ với người nhà mẹ đẻ, nhưng hai cô chị này càng giống người nhà mẹ đẻ hơn bất kỳ ai khác.

"Cái này là của chị cả, của chị vẫn chưa đưa đâu." Thanh Hoan nói rồi liên bắt đầu lấy quà của chính mình ra.

"Đây là mũ đầu hổ và giày đầu hổ tặng cho đứa cháu nhỏ, được làm dày dặn, rất tiện dụng khi mang đi ra ngoài. Người đàn ông nhà chị là thợ săn, trong nhà có nhiều da lông, chị làm cho em gái một cái mũ lông thỏ và vòng tay, đúng lúc nhà chị cũng có được cái hái chân lợn, cùng mang đến đây cho em ra sữa.

Bà cụ vuốt chiếc mũ đầu hổ tinh xảo, khen ngợi tay nghề của Thanh Hoan rất tốt.

Lần này đem tới đây bốn cái chân lợn, không sợ cháu nội không có sữa uống.

Thanh Duyệt cảm nhận được sự yêu thương của các chị, không khống chế được nước mắt chảy ròng ròng, cô ấy không muốn yếu ớt như vậy, nhưng không biết vì sao, sau khi sinh con xong, cảm thấy bản thân đột nhiên trở nên hay khóc nhè.

"Khóc cái gì? Như vậy không tốt cho đôi mắt, không được khóc." “Đúng vậy, đang yên đang lành, khóc cái gì, để hai chị chọc cho."

"Em chỉ không kiềm chế được thôi, chị cả chị hai, hai chị thật sự quá tốt, em thật sự không biết nên nói cái gì cho tốt."

"Em chỉ cần chăm sóc bản thân cho tốt, nó tốt hơn bất cứ thứ gì."

"Oa oa...'” Em bé phát ra vài tiếng kêu nhỏ như tiếng mèo con.

Thanh Duyệt nhanh chóng lau nước mắt và bắt đầu chăm sóc em bé.

Làm mẹ, động tác của Thanh Duyệt tuy rằng không thành thạo, thế nhưng lại dỗ dành đứa bé rất tốt, nhìn bộ dáng uống sữa đầy thỏa mãn của đứa bé, mọi người đều nở một nụ cười.

"Đúng rồi, chị cả, cha thằng bé đã đặt một cái nhũ danh cho bảo bảo rồi, gọi là Lạc Lạc, tên chính thì em muốn nhờ chị nghĩ giúp một chút, chị nhất định có thể đặt một cái tên nghe hay."

Thanh Duyệt không nghĩ đến câu nói của chị cả lại đúng, thực sự sinh ra một đứa con trai, cuối cùng cô ấy cũng có thể nở mày nở mặt ở trong nhà rồi.

Trước đó mẹ chồng vẫn rất hay quái gở nói những lời rất khó nghe.

Hơn nữa chị cả lại biết đặt tên, những cái tên lúc trước đặt cho ba chị em nghe rất hay.

Mẹ chồng của Thanh Duyệt cũng không ngăn cản cô ấy, bọn họ bên này cũng rất chú ý đến việc đặt cho hậu bối một cái tên may mắn, người chị cả của Thanh Duyệt này, vừa nhìn là một người có phúc khí, lấy chồng tốt, điều kiện gia đình cũng tốt, liên tục sinh được hai đứa con trai, không phải là người được ban phước saol

Chỉ cần đặt tên cho đứa cháu của bà ta là quá đủ rồi.

Mọi người đều nhìn Lý Thanh Vận, cô cũng không từ chối, cúi đầu suy nghĩ một phen.

"Nếu như nhũ danh của bảo bảo là Lạc Lạc, vậy không bằng tên chính gọi là Dư Trường Lạc đi? Hạnh phúc vui sướng lâu dài, vĩnh viễn không buồn không lo toan.”

"Cái tên này nghe rất hay! Dư Trường Lạc, em rất thích." Thanh Duyệt lẩm bẩm cái tên, vui vẻ nói.

"Chị cả của cô thật sự là một người có tri thức đấy, lấy một cái tên dễ nghe như vậy.”

Ba chị em đều sững sờ, nơi này làm gì có người có tri thức chứ, các cô chưa từng đọc qua sách, những từ mà mấy người bọn họ biết được chính là những từ đã học được trong lớp xóa mù chữ của đội sản xuất.

Lý Thanh Vận sửng sốt một giây, lúng túng nói: "Nào có tri thức gì chứ, không thể đặt trên mặt bàn được."

"Chị cả, sau này em có con, chị cũng đặt tên giúp em nhé, chị tùy tiện chọn một cái tên cũng có thể nghe rất hay." Thanh Hoan nói.

Mọi người đều nở nụ cười, trêu ghẹo cô ấy có phải là muốn làm mẹ rồi không, nhanh nhanh cùng Trình Hoài Sơn sinh một đứa con.

Buổi trưa nhất định phải lưu lại dùng cơm, bọn họ muốn rời đi, người nhà họ Dư lại không cho đi, thật là một gia đình hiền hậu.

Mẹ Dư đưa hết mấy thứ của đứa trẻ cho Thanh Duyệt tiếp nhận, bà ta thì mang theo đồ ăn đi xuống phòng bếp, chuẩn bị bữa trưa.

Thanh Hoan xung phong nhận việc đi hỗ trợ.

Lý Thanh Vận ở lại trong phòng, cùng với Thanh Duyệt nói một số điều cần chú ý, mặc dù cô cũng không biết rõ ràng cụ thể lắm, thế nhưng có kinh nghiệm của nguyên thân, còn có một số kiến thức cơ bản của thế hệ sau, cũng có thể biết rõ phải làm gì.

"Để Dư Quý cùng mẹ chồng của em nấu thêm nhiều món bổ dưỡng cho em, cơ thể em tốt rồi thì đứa bé cũng sẽ tốt. Khi sữa bị căng thì nhớ xoa xoa, để sữa được khai thông ra ngoài, nếu không để lâu ngày sẽ kết thành cục cứng rồi mưng mủ, lúc đó chỉ có em chịu khổ thôi. Vào lúc cho bú nhớ chú ý đến tình trạng của đứa bé, đừng để bị nghẹn, đứa bé bị nghẹn rất dễ xảy ra những vấn đề nghiêm trọng, đặc biệt là lúc ngủ, nếu như bị trào ngược dạ dày, sẽ dẫn đến việc hít thở không thông. Còn có ban ngày nên để đứa bé dưới ánh nắng, nhớ đem đứa bé đi phơi nắng một chút, phơi vào buổi sáng, tình trạng vàng da của trẻ sơ sinh cũng sẽ được giảm bớt. Buổi tối đi ngủ nhớ phải cảnh giác, em và Dư Quý thay phiên nhau canh chừng, ngàn vạn lần không thể ngủ đè lên đứa nhỏ, trọng lượng của một người lớn đè xuống, đứa nhỏ nhỏ như vậy sẽ không chịu nổi đâu."

"Chị cả, em nhớ rồi." Thanh Duyệt ghi lại lời cô nói vào trong lòng, chị cả chắc chắn sẽ không hại cô ấy, chị đã nuôi hai đứa con trai, còn nuôi tốt như vậy nữa.

Lý Thanh Vận cố ý gọi Dư Quý vào trong phòng.

"Dư Quý, hiện tại Thanh Duyệt vẫn còn đang ở trong tháng, em khoan dung một chút, chăm sóc em ấy cho tốt. Bây giờ là tháng giêng, ở trong nhà cũng không có việc gì, em giúp đỡ chăm sóc đứa bé, để em ấy nghỉ ngơi nhiều một chút. Em ấy có cần gì, em chịu khó chạy giúp em ấy, nếu như em ấy nổi giận, em cũng chăm sóc em ấy nhiều một chút, phụ nữ sau khi sinh con một tháng đều rất yếu ớt, dễ ủy khuất, nhớ tới cái gì đó cũng đều muốn khóc." Lý Thanh Vận giải thích.

"Được, chị cả, em biết rồi."

"Chị cả, chị yên tâm đi, Dư Quý và mẹ đều rất tốt với em."

"Vậy là tốt rồi."