Sau khi dùng bữa trưa đơn giản ở nhà họ Dư, mọi người cũng tạm biệt quay về.
Ngày mai nha bọn họ sẽ tắm ba ngày cho đứa bé, cũng chỉ có vài người trong nhà, không mời người ngoài đến, vì vậy mà bọn họ cũng không tới nữa.
Ba chị em lưu luyến chia tay nhau, không biết được sau lần từ biệt này phải mất bao lâu mới có thể gặp lại, mặc dù cách không xa, thế nhưng sau khi lập gia đình, muốn gặp nhau thật sự rất khó, một năm cũng chỉ có thể gặp nhau vào mấy ngày lễ tết.
Lý Thanh Vận càng không muốn chia tay, năm sau cô chuẩn bị nhập ngũ, thật sự là việc gặp nhau sẽ ngày càng ít, sau này có lẽ chỉ có thể gặp nhau vào dịp lễ mừng năm mới.
"Sau mùa xuân, chị sẽ đi nhập ngũ, đến lúc đó, có lẽ chỉ có thể gặp mặt các em một lần vào dịp lễ tết, vốn dĩ ngày hôm nay không muốn nói, thế nhưng có một dịp như thế này không dễ dàng, chị sợ đến lúc đó không kịp nói lời từ biệt với Thanh Duyệt" Lý Thanh Vận cân nhắc một phen, thế nhưng vẫn muốn nói lời tạm biệt với các em một cách đàng hoàng.
"Thật sự phải đi sao?"
"Chị cả, chị đi rồi em sẽ rất nhớ chị."
Hai người em gái đều không nỡ nhìn về phía cô.
Tuy rằng về tình về lý các cô ấy đều mong muốn chị cả có thể ở cùng một chỗ với anh rể, không nên ở riêng hai nơi lâu như vậy, phụ nữ ở một mình sống rất cực khổ.
Thế nhưng các cô ấy không nỡ cũng là thật, hơn nửa năm qua, bởi vì rất nhiều chuyện, mối quan hệ giữa chị em các cô ngược lại trở nên tốt đẹp hơn trước rất nhiều.
Chị cả giống như định hải thần châm của các cô vậy.
Không có chị ấy, trong lòng các cô vẫn luôn cảm thấy trống rỗng.
"Này, các em nên chúc mừng chị mới đúng chứ, một mình mấy năm nay thật sự rất mệt, hiện tại anh rể các em lên chức, có thể đưa người nhà đi nhập ngũ, chị cuối cùng cũng hết khổ rồi."
"Vậy thì chúc mừng chị cả, mong rằng ngày sau của chị sẽ ngày càng tốt hơn." Thanh Duyệt cũng không phải là người ngại ngùng, lập tức chúc mừng cô.
"Chị cũng chúc gia đình các em mọi điều đều tốt đẹp, bảo bảo Lạc Lạc lớn lên khỏe mạnh nhé."
"Chị cả..." Trái lại Thanh Hoan hai mắt đỏ bừng nhìn cô.
Lý Thanh Vận vỗ vỗ vai cô ấy. "Tuy rằng sau này không thể thường xuyên gặp nhau, thế nhưng nếu các em nhớ chị, thì có thể đến công xã gửi thư cho chị, bên kia có người viết hộ thư. Có vấn đề gì thì đều có thể viết thư cho chị, có cái gì khó khăn nhớ kỹ nhất định nói cho chị biết, anh rể của các em biết chữ, có thể đọc cho chị nghe, như vậy thì cũng giống như việc chúng ta gặp nhau ma..
"Đúng vậy, em thế mà quên mất, chị đến nơi đó tôi nhớ viết thư vê cho chúng em, cho chúng em biết địa chỉ của chị, đến lúc đó em nhất định sẽ viết thư cho chị.”
-Được, vậy em tự chăm sóc mình cho tốt nhé, chúng ta về trước đây."
Trên đường trở về.
Dọc đường đi Thanh Hoan đều rầu rĩ không vui, miễn cưỡng nở một nụ cười, Lý Thanh Vận và Trình Hoài Sơn phải an ủi rất nhiều, cô ấy mới nín khóc cười lên. "Chị cả, em biết chị đi nhập ngũ thì sẽ tốt hơn, thế nhưng, em chỉ là không nỡ để chị đi." Thanh Hoan khổ sở nói, chị cả trong lòng cô ấy ngoại trừ là một người chị, còn là một người bạn, là thầy giáo, dạy cô ấy rất nhiều điều, cũng ảnh hưởng đến sự thay đổi của cô ấy rất nhiều.
Nếu như không có chị cả, thì sẽ không có Thanh Hoan ngày hôm nay.
Nhắc mới nhớ, trong hai người em gái, Lý Thanh Vận và Thanh Hoan thân thiết với nhau hơn, dù sao thì cô ấy ở nhà chị cả nhiều ngày như vậy, sau này còn bởi vì hôn sự của cô ấy mà tính toán, tốn nhiều công sức như vậy.
Thanh Hoan không muốn, làm Lý Thanh Vận cảm thấy rất đau lòng.
Người em gái này cô thương không uổng mà.
Ngày mùng bốn tháng giêng.
Trình Kiệt và Thu Cúc mang theo Mao Đâu quay trở về nhà mẹ đẻ của Thu Cúc.
Bọn họ mang một túi bột mì, còn có hai con gà, cùng nhau cưỡi trên chiếc xe cũ của họ.
Loại xe đạp này không thể mang theo thứ gì đó quá lớn, Lý Thanh Vận cũng không muốn nó.
Năm sau cô chuẩn bị nhập ngũ nên không có ý định mua một chiếc, hơn nữa trong không gian của cô còn có một chiếc xe đạp mới tinh, chỉ là lấy ra ngoài thì có chút không tiện mà tôi, vì vậy mà khi Trình Kiệt hỏi cô có muốn mua hay không, cô đã từ chối.
Chuyện rời đi cũng rất bí ẩn, không dám nói khắp nơi, Trình Kiệt quyết định đem chiếc xe đạp này gửi đến nhà mẹ đẻ của Thu Cúc, để em trai cô ấy đi.
Một lần đi mất nhiều năm, không biết bao giờ mới trở về, phải để vợ rời xa gia đình, trong lòng anh ấy cũng cảm thấy rất áy náy, thứ này coi như là sự bồi thường của anh ấy đi.
Mẹ vợ và cha vợ thật sự không nỡ rời xa con gái, thế nhưng sau khi biết nơi bọn họ đến rất phồn vinh, là một nơi tốt tấc đất tấc vàng, bọn họ cũng đồng ý, so với việc ở lại đây chịu khổ, không bằng rời đi để có ngày lành, chỉ cần cô ấy sống tốt, bọn họ cũng yên tâm.
Cuối cùng vẫn là ôm con gái của mình khóc rống một trận.
Bọn họ đã già, sau này càng khó gặp mặt hơn.
Về phần em trai của Thu Cúc không chút bận tâm nào về chuyện chị gái phải rời đi, tập trung vào chiếc xe đạp, trong thôn cũng chỉ có gia đình đại đội trưởng mới có xe đạp, hiện tại nhà cậu ta cũng có, cậu ta đã ao ước chiếc xe đạp này của anh rể từ lâu, không nghĩ đến cuối cùng nó lại rơi xuống tay cậu ta.
Thu Cúc nhìn dáng vẻ âm thầm vui vẻ của cậu ta, trong lòng cũng lạnh đi nửa phần, nhưng mà, cũng không muốn tính toán chuyện này với cậu ta, cậu ta cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, vẫn còn là một đứa trẻ lớn, muốn cậu ta giống như cha chống đỡ một gia đình, cũng không dễ dàng gì.
"Em trai lớn, trong nhà nhờ cả vào em, chăm sóc cha mẹ cho tốt, mọi việc đều phải suy nghĩ cẩn thận, đừng có giống một đứa con nít nữa, khiến người khác lo lắng."
"Chị cả, em biết rồi, chị yên tâm đi."
Bọn họ không biết, lần từ biệt này, kéo dài hơn mười năm.
Đêm ngày mùng bốn đó, một nhà Trình Kiệt mời Lý Thanh Vận đến ăn cơm tối.
Sáng sớm ngày mùng năm tháng giêng, cả nhà Trình Kiệt rời đi.
Đồ đạc trong nhà đều đã được thanh lý hết, chỉ còn lại một ít đồ đạc đơn giản, cũng không có thứ gì đáng tiền.
Sáng sớm Lý Thanh Vận đã thức dậy, luộc sáu quả trứng gà, hâm nóng mười cái bánh bao nhân thịt lớn, còn có một bình nước sốt tự cô làm, đều là một ít đồ ăn tiện lợi để ăn trên xe lửa.
Mang theo Đại Bảo, gấp gáp đi đến nhà họ Trình, cả nhà bọn họ đã chuẩn bị tốt mọi thứ ra ngoài.
"Chị dâu, may mà đuổi kịp, đây là một ít tấm lòng của em, mọi người ăn trên đường đi.” Lý Thanh Vận đưa một gói vải bọc cho Thu Cúc.
"Chúng ta đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, thật sự làm phiền em quá." Thu Cúc ngượng ngùng nói.
"Đúng vậy, cực khổ cho em rồi." Trình Kiệt đang cõng gì đó trên lưng, trong tay cũng cầm rất nhiều đồ vật.
"Anh Trình, chị dâu Thu Cúc, mấy tháng này hai người cực khổ nhiều rồi, giúp đỡ em không ít việc, đặc biệt là chuyện đi học của Đại Bảo, đều là do anh Trình lo liệu, cảm ơn hai người lắm. Sau này không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại, chúc cả nhà hai người thuận buồm xuôi gió, tiền đồ rực rỡ."
"Anh nhận lời chúc của em, khách khí quá rồi, Đại Bảo cũng là con nuôi của anh, sau này chúng ta còn có thể gặp lại, cũng chúc nhà em mọi việc đều thuận lợi, tiền đồ của Đình Chu càng ngày càng rộng mở, vận may chờ đợi ở phía sau hai người. Trình Kiệt nghiêm túc nói.
"Đúng a, Thanh Vận, chúng ta đã kết nghĩa cả đời, đừng quên chị dâu này a. Chị cũng không phải là một người lạc hậu, cần có một người con trai như thế, nếu như chị có một đứa con gái thì đã chỉ định cho Đại Bảo nhà em rồi, cả đời này chúng ta có thể làm thông gia rồi." Chị dâu Thu Cúc cười nói.