Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 163



"Cái này không khó, nếu như hai người có thể sinh được một cô con gái, chúng ta liên có thể trở thành thông gia của nhau, ha ha" Trình Kiệt nửa đùa nửa thật nói.

Từ nhỏ Lý Thanh Vận đã tiếp nhận giáo dục tự do yêu đương, chuyện sắp đặt chuyện tình của một đứa trẻ như thế này, cô hoàn toàn không thể nào tiếp thu được.

Vậy nên cô chỉ cười ha ha cho có lệ.

Cũng đến lúc bọn họ rời đi, chị dâu Thu Cúc giao lại chìa khóa nhà cho Lý Thanh Vận bảo quản.

Mao Đầu và Đại Bảo ôm chặt lấy nhau, lưu luyến từ biệt, bọn họ là những người bạn tốt nhất của nhau trong thông này, cách đây một thời gian mỗi ngày đều ăn chung ngủ chung, mối quan hệ thật sự rất sâu sắc. "Anh đến bên kia rồi nhất định phải nhớ em a, anh Mao Đầu. Đây là chim gỗ mà ông nội làm cho em, tặng cho anh, anh nhìn thấy nó thì giống như nhìn thấy Đại Bảo vậy."

"Được, cảm ơn Đại Bảo, chúng ta sẽ gặp lại, mẹ anh đã nói vài năm nữa chúng ta sẽ trở về, sẽ rất nhanh thôi."

Hai đứa trẻ không biết, chờ đến khi bọn họ gặp lại nhau, đều đã thành thanh niên rồi.

Ba người lớn cũng không nghĩ tới, lời nói đùa năm ấy lại thực sự trở thành sự thật.

Sau khi tiễn một nhà Trình Kiệt đi, trong lòng Lý Thanh Vận vẫn có chút phiền muộn.

Người bạn tốt nhất trong thôn của cô là Thu Cúc, nói gì thì nói, từ lúc cô ấy đi, trong nhất thời cô có chút không thích ứng được.

Nghĩ đến việc cô cũng sớm rời đi, cũng liền tiêu tan.

Cũng không biết một nhà Trình Kiệt sau khi đến Hồng Kông sẽ phát triển như thế nào, có chú nhỏ dẫn đường, bọn họ hẳn là có thể cắm rễ ở Hồng Kông, nói không chừng sau này gặp lại, bọn họ đã trở thành ông chủ lớn rồi.

Mùng năm tháng giêng trôi qua, tết cũng phảng phất trôi qua gần hết, trong thôn lại khôi phục về dáng vẻ bình yên.

Một nhà Trình Kiệt rời đi cũng là rời đi lặng lẽ không một tiếng động, chỉ có cho cha Cố người đã viết thư giới thiệu cho bọn họ biết, thế nhưng ông cũng chỉ cho là một nhà bọn họ đến Bắc Kinh, thăm hỏi họ hàng nhiều năm không gặp mà thôi.

Thời gian vội vã trôi.

Vào ngày tết nguyên tiêu, Lý Thanh Vận tự mình làm một ít chè trôi nước, vị mè đen.

Hai mẹ con đang ăn, mẹ Cố đột nhiên đi tới cửa.

"Nhà thằng hai, nhà con còn đường đỏ không? Có thể cho mẹ một ít được không?" Mẹ Cố chạy nhanh đến, thở hổn hển nói.

"Mẹ, mẹ đi chậm một chút, mặt đất trơn lắm, đừng để bị ngã. Sao đột nhiên mẹ lại cần đường đỏ, nhà con vẫn còn một ít, để con lấy cho mẹ." Lý Thanh Vận liền vội vàng đứng lên đi vào trong phòng bếp.

Trong không gian của cô có rất nhiều, thế nhưng rất khó lấy ra nhiều, bình thủy tỉnh trong nhà cũng chỉ đựng được khoảng một cân đường đỏ mà thôi.

Mẹ Cố nhanh chóng đuổi theo.

"Vậy cảm ơn con, sẽ không lấy không của con, mẹ sẽ trả thù lao. Cũng không có gì, sáng sớm nay truyên đến tin tức, con bé sinh non, chạng vạng ngày hôm qua bị té một cái, đau suốt một đêm, sáng sớm nay mới sinh được, sinh một bé gái nặng hơn bốn cân. Vốn dĩ tháng ba mới tới ngày sinh, mẹ nghĩ trước xuân chuẩn bị đường đỏ cũng kịp rồi, không nghĩ đến bây giờ đã sinh rồi, trong nhà cái gì cũng không có. Hiện tại cha con đã vào trong thôn tìm người mua cá rồi, mẹ thì đi mua một ít đường đỏ cùng bột mì, sau đó đến gặp cô ấy. Cũng không biết đứa bé bốn cân này có thể sống tiếp không, thật đáng thương."

Mẹ Cố vừa đi vừa nói chuyện.

Lý Thanh Vận lấy từ trong tủ bát một bình đường đỏ, bên trong có hơn một cân đường đỏ.

Cô trực tiếp để mẹ Cố mang tất cả đi.

Cô thoải mái nhận số tiền mà mẹ Cố đưa, nếu như là người khác cô đã tặng đi mà không lấy thứ gì, dù sao thì chuyện sinh con này cũng là chuyện lớn. Thế nhưng ai bảo người này là người cô mang thù chứ.

Cố Đình Hoa ba lần bốn lượt đến nhà cô gây phiền phức, cô còn chưa có quên đâu.

Có thể đem đường đỏ ra cũng chỉ là vì nhìn đứa trẻ vừa mới sinh ra kia thôi, một cô bé đáng thương, có một người mẹ tồi tệ như vậy.

Khi mẹ Cố trở về từ nhà Cố Đình Hoa, làm bà cảm thấy khó chịu trong một khoảng thời gian.

Thái độ của người nhà họ Tôn khiến trái tim bà ớn lạnh.

Cha Cố cũng rất không vui, thế nhưng đây chính là con đường Cố Đình Hoa lựa chọn, khóc lóc thì cũng phải tự mình đi hết, người khác không giúp được cô ta.

Vốn dĩ nhà họ Tôn đón Cố Đình Hoa vê, chính là nhìn vào đứa con trong bụng của cô ta, kết quả cô ta sinh ra một đứa con gái, còn là một đứa trẻ gầy yếu như vậy nữa.

Thái độ của bọn họ rất rõ ràng, đều coi thường người mẹ và đứa con, theo như Cố Đình Hoa kể, từ khi sinh con cho đến bây giờ, ngay cả một quả trứng luộc cô cũng không được ăn, chỉ cấp cho một chén cháo.

Cố Đình Hoa ôm đứa con gái yếu ớt ngồi trên giường lặng lẽ rơi nước mắt, khiến hai vợ chồng nhìn cũng cảm thấy đau lòng.

Con cái đều là nợ mà.

Mẹ Cố hiểu được mong muốn có cháu trai của nhà họ Tôn, thiện chí khuyên nhủ, ra hoa trước kết quả sau, cuối cùng sẽ có cháu trai.

Lại trình ra những thứ mang theo, muốn mẹ Tôn chăm sóc tốt cho Cố Đình Hoa.

Mẹ Tôn ngoài cười nhưng trong không cười nói, con người bây giờ thật yếu ớt, trước đây bọn họ vừa mới sinh xong đã có thể xuống giường làm việc.

Mẹ Cố nghẹn lại, vốn muốn chửi ầm lên, thế nhưng lo lắng cuộc sống về sau của con gái, đành phải nhịn lại.

Bà cũng không thể luôn chăm sóc cô ta được. Cuối cùng hai vợ chồng chịu đựng cơn tức giận bỏ về.

Chỉ chừa lại một mình Cố Đình Hoa nằm ở trên giường khóc đứt ruột đứt gan.

Cô ta hối hận vì sao lại nghe theo lời sai sử của mẹ Tôn mà đi làm việc, nếu không thì cũng không phải té ngã sinh non, làm hại đứa trẻ sinh ra yếu như vậy, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Cũng không biết có thể nuôi sống được không.

Có thể là do mẹ con kết nối với nhau, vất vả lắm mới có thể sinh hạ cô bé, thế nhưng Cố Đình Hoa lại chưa từng ghét bỏ cô con gái này.

Sau này cô ta hết lòng chăm sóc cho đứa bé này, cuối cùng cũng có thể sống sót, thế nhưng quá yếu lại nhiều bệnh, thỉnh thoảng lại đổ bệnh.

Cuối tháng hai.

Cố Đình Chu gửi thư vê. Anh đã thu dọn xong nhà cửa, chỉ chờ mẹ con Lý Thanh Vận đến nữa thôi.

Bởi vì trong khoảng thời gian này anh phải liên tục trực ở đơn vị, giữa tháng ba anh mới được nghỉ khoảng một tuần, đến lúc đó sẽ quay lại đó cô.

Dặn dò Lý Thanh Vận thu dọn đồ đạc trong nhà, cái cần gửi thì gửi qua bằng bưu điện, cái cần giấu thì giấu đi, kỳ nghỉ có hạn, không thể ở lại, anh vừa về sẽ trực tiếp mang người đi.

Mắt thấy chỉ còn nửa tháng nữa, Lý Thanh Vận cũng bắt đầu bận rộn.

Cha Cố mẹ Cố sau khi biết cô sẽ nhập ngũ, cũng rất kinh ngạc, vốn cho rằng hai người họ xây một căn nhà mới, sẽ dự định sống lâu dài trong thôn.

Nghĩ đến việc họ rời đi, một năm chỉ có thể gặp hai người cháu trai một lần vào ngày lễ tết, bọn họ liền cảm thấy khó chịu.

"Đừng khóc, chúng ta cũng không thể quá ích kỷ vì muốn gặp mặt hai đứa nhỏ thường xuyên được, sẽ làm lỡ tương lai của chúng nó. Điều kiện của quân khu dù như thế nào đi nữa cũng tốt hơn nơi này của chúng ta, hai đứa cháu trai nhất định có thể đến trường học, học tri thức thật tốt, sau này nhất định còn giỏi hơn cha của chúng. Đại Bảo của chúng ta rất thông minh, vừa mới đi học năm nay mà đã có thể học đến hai trăm, sau này nhất định sẽ đầy hứa hẹn." Trong lòng cha Cố cũng khó chịu, vẫn nói lời an ủi mẹ Cố.

"Em biết, em chỉ là nghĩ đến những năm này số lần nhìn thấy mặt thằng hai, chỉ đếm trên đầu ngón tay, sau này cũng khó nhìn thấy hai người cháu trai, trong lòng em liên khó chịu." Mẹ Cố lau nước mắt, suy nghĩ một chút bà liên đứng lên.

"Không được, em phải đi chuẩn bị vài thứ cho bọn nó mang đi.'

"Được rồi, nhà thằng hai thì cái gì không có chứ, tiền chúng ta tiết kiệm trong nhà đều đưa cho bọn nó mang đi đi, ở nhà thế nào cũng được nhưng ra đường thì phải giàu có, sống ở bên ngoài không phải chỉ cần lời nói là xong, có tiền còn có thể sai sử được ma quỷ." Cha Cố suy nghĩ một chút rồi nói.