Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 242



Nói tiếp chuyện bên nhà.



Sau khi mợ về rồi, nhiệm vụ chăm con tất nhiên được giao lại cho Chu Dã.



Trước đó đã từng chăm sóc hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô, nên giờ chăm lão tam là Tiểu Bác và lão tứ là Tiểu Viên thì Chu Dã đã rất thành thạo, xử lý dễ như trở bàn tay.



Tiểu Bác và Tiểu Viên rất thích được bố dắt ra ngoài chơi, giờ mới hơn bốn tháng nhưng ngày nào cũng phải được dắt đi dạo một vòng thì mới chịu. Giống hệt như hồi Đâu Đâu và Đô Đô còn bé.



Nếu đổi là người đàn ông khác chăm thì chắc phải quay như chong chóng rồi, nhưng Chu Dã thì khác. Trước đây anh bận, dù có về nhà mỗi ngày nhưng cơ bản chẳng mấy khi ở bên con. Đặc biệt là vào mùa gặt mùa thu, về đến nhà là chỉ muốn nằm vật ra nghỉ, còn sức đâu mà chơi với con?



Giờ rảnh rang rồi, việc chăm con lại trở thành một niềm vui.



Thay tã hay làm gì cũng không thành vấn đề. Bắt đầu từ tháng này còn tập cho hai bé ăn cháo loãng nữa, cả hai đều thích nghi rất tốt, ăn ngon lành.



Sau khi ăn no uống đủ, lại đẩy xe nôi đưa hai anh em đi dạo một vòng, hai đứa đều cười toe toét.



Chính vì vậy, tình cảm giữa Tiểu Bác – Tiểu Viên với bố phát triển rất nhanh. Bây giờ đến bế cũng không cần mẹ nữa, chỉ đòi bố bế thôi.



Chu Dã dù có chút tiếc nuối vì đợt này không sinh được cô con gái nào, nhưng là con của anh thì dù trai hay gái đều yêu thương như nhau, chẳng hề phân biệt.



Thành ra anh rất cưng chiều bọn nhỏ.



Chỉ là hai đứa được Bạch Nguyệt Quý chăm bẵm quá tốt, nặng trĩu, bế lâu cũng đuối sức. Thế nên anh phải dỗ dành rồi chơi đùa với tụi nhỏ để đánh lạc hướng.



Chu Dã chăm con cũng khá bận rộn, nhưng Bạch Nguyệt Quý thì cũng chẳng rảnh rỗi gì. Vừa nấu ăn vừa viết bài, cả hai vợ chồng đều không được nhàn thân.



Sao không thấy nhắc tới việc phải chăm Đâu Đâu với Đô Đô? Là bởi vì hoàn toàn không cần thiết.



Sáng dậy ăn xong bữa sáng, hai anh em lau miệng cái rồi vác lọ thủy tinh chạy biến ra ngoài, vì đã hẹn với bạn bè hôm nay đi đào giun,ba con gà mái trong nhà cần được nuôi thật tốt, có như vậy mới đẻ trứng đều.



Giờ hai đứa chỉ cần được chuẩn bị ba bữa cơm mỗi ngày, còn lại chẳng cần người lớn can thiệp gì cả.



Chúng chạy như bay, cực kỳ hoạt bát.



Nhưng vì có Sư Tử luôn đi kè kè bên cạnh nên Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý hoàn toàn yên tâm, để mặc cho hai anh em tự do vui chơi.



Cả hai vận động nhiều, ăn ngon, ngủ sâu. Những đứa trẻ khác có thể bị thiếu dinh dưỡng vì không có thịt, trứng thì cũng chẳng mấy khi được ăn, nhưng hai anh em nhà này thì không bao giờ thiếu.



Thịt gà rừng, thịt thỏ, gà nhà, trứng gà, thịt lợn, cá… Từ lúc sinh ra là đã ăn đầy đủ, thậm chí còn dư.



Chỉ là lúc nhỏ chưa hoạt động nhiều nên ít tiêu hao, giờ thì chạy nhảy khắp nơi nên có ốm đi chút, nhưng so với đám trẻ khác thì khác biệt vẫn rất rõ ràng.



Tối hôm đó, Chu Dã chuẩn bị ra ngoài.



Đây là đợt giao dịch đầu tiên sau vụ mùa thu, trước khi rời nhà vào nửa đêm, anh còn dặn dò chú chó: “Sư Tử, trông nhà cho tốt.”



Sư Tử “gừ” lên một tiếng như thể nhận mệnh lệnh từ chủ.



Chu Dã đẩy xe đạp, bắt đầu lên đường.



Lần này đi giao dịch, người bán hàng báo rằng lần sau địa điểm sẽ đổi, không còn ở chỗ cũ nữa.



Anh ta đưa cho Chu Dã một tờ giấy, địa điểm mới được ghi rõ trên đó.



Chu Dã nhìn thấy thì vui không tả nổi, vì chỗ mới gần hơn hẳn, ít nhất tiết kiệm được khoảng nửa tiếng đi đường.



Tất nhiên bên ngoài anh vẫn giữ bình tĩnh, chỉ khẽ gật đầu rồi bắt đầu chọn hàng.



Trước tiên chọn mấy món đồ nhà mình cần, để lại cho người bán giữ. Chờ người ta bán xong thì quay lại lấy, lúc ấy mới thanh toán.



Trong lúc đó, anh tranh thủ giúp hai khách khác lấy hàng xuống, giao dịch tiền hàng xong xuôi thì mới quay lại thanh toán phần của mình.



Ba mươi cân gạo trắng, mười cân thịt lợn, năm cân thịt bò, thêm một cái đùi dê.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ khi có đá lạnh bảo quản, nguồn cung thịt từ bên kia dồi dào hẳn, chẳng biết họ nuôi ở đâu mà hàng luôn có sẵn?



Ngoài thịt, đương nhiên không thể thiếu trứng gà, thứ nhà ăn hằng ngày, thế nào cũng phải xách một giỏ về.



Còn có tôm khô, rong biển, cả cá muối, lấy tới bảy tám con để đổi món ăn hằng ngày.



Cuối cùng là táo và lê trắng, mỗi loại lấy một túi đầy.



Chừng đó thực phẩm rõ ràng tiêu tốn không ít tiền, một nửa số tiền kiếm được hôm nay đều dồn vào đây, món nào cũng không rẻ chút nào.



Nhưng những thứ đó đều là nhu yếu phẩm, chắc chắn phải mua nhiều một chút mang về nhà ăn. Anh không muốn vợ con mình phải chịu đói như mấy đứa nhỏ trong thôn.



Lương thực đã đủ mà còn tiếc không dám cho con ăn no thì đúng là quá khắt khe rồi.



Mang theo mấy thứ ấy, Chu Dã lại đạp xe về nhà.



Dù việc giao dịch này anh đã quá quen tay, nhưng Chu Dã vẫn luôn cẩn thận. Hơn nữa lúc này trời cũng đã khuya, tự nhiên cũng ít người qua lại.

Hạt Dẻ Rang Đường



Về đến nhà an toàn, việc đầu tiên anh làm là cất hết những thứ vừa mang về.



Thịt thì được trữ ngay vào thùng đá, trứng, gạo thì mang vào đặt trong gian nhà phía tây. Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, anh mới quay về phòng.



Lúc này, Đâu Đâu, Đô Đô cùng hai đứa út vẫn đang ngủ say.



Bạch Nguyệt Quý tất nhiên cũng nghe thấy tiếng động, cô biết đêm nay anh ra ngoài, nên không thể ngủ sâu được, dù trong nhà có Sư Tử trông coi.



Nhưng vừa có tiếng động bên ngoài mà Sư Tử không sủa thì cô đã biết ngay là chồng mình đã về.



Chu Dã trèo lên giường, ôm vợ cùng đi ngủ.



Sáng hôm sau, Bạch Nguyệt Quý dậy sớm nấu cơm sáng, còn bảo Chu Dã ngủ thêm một lát. Khi bữa sáng đã chuẩn bị xong thì Đâu Đâu và Đô Đô cũng thức dậy rồi.



“Mẹ ơi, bố với các em vẫn còn ngủ, có cần gọi dậy ăn sáng không ạ?” Đâu Đâu hỏi.



“Không cần, để bố với các em ngủ thêm tí nữa, lát nữa dậy ăn cũng được.” Bạch Nguyệt Quý nói.



Đô Đô giục anh mình: “Ăn nhanh lên, hôm nay chúng ta có bao nhiêu chuyện phải làm đấy!”



Bạch Nguyệt Quý múc cho cậu bé một muỗng canh tôm khô nấu rong biển: “Hôm nay định làm gì thế?”



“Bọn con chơi trò cảnh sát bắt kẻ trộm!” Đô Đô đáp ngay.



“Không thể suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi được đâu nhé. Chiều nay còn phải kiểm tra nữa đấy. Nếu không làm bài được thì đừng mơ chơi tiếp.” Bạch Nguyệt Quý nhắc nhở.



“Kiểm tra thì kiểm tra, có gì to tát đâu!” Đô Đô chẳng để tâm, khẩu khí còn rất lớn.



Bạch Nguyệt Quý bật cười: “Được, ăn no rồi đi chơi đi. Đừng đến tối không làm bài được lại quay sang làm nũng là được.”



Đâu Đâu cũng chẳng thấy đó là chuyện gì lớn. Hai anh em còn chưa ăn xong thì đã có lũ trẻ ngoài sân gọi í ới.



“Chờ chúng ta ăn xong rồi ra!” Đô Đô đáp lại.



Ăn rất nhanh, vừa xong là hai anh em lau miệng, xách hũ thủy tinh chạy biến ra ngoài.



Bạch Nguyệt Quý ăn xong bữa sáng cũng sang phòng phía tây ngồi viết bài. Đến khoảng tám giờ hơn, mới nghe thấy tiếng ọ ẹ của hai đứa út từ phòng bên.



“Dậy ăn sáng chút rồi ngủ tiếp nha.” Bạch Nguyệt Quý bước vào, thấy Chu Dã cũng đã tỉnh.



Thấy vợ vào, Chu Dã càng vui vẻ, nhân cơ hội nằm lười thêm chút, nằm trên giường nhìn vợ đang thay tã cho hai đứa nhỏ.



Thằng út còn xì ra một cái đánh rắm rõ to khiến Bạch Nguyệt Quý bật cười.



Chu Dã trong mắt cũng đầy ý cười.



Anh cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình, thật sự là quá đỗi êm đềm và sung sướng.