Nói đến nhà Chu Dã thì vì họ hàng không nhiều, số ít thân thích còn lại thậm chí cũng đã cắt đứt quan hệ, không qua lại nữa, nên cuộc sống trong nhà anh rất yên ổn.
Nhưng trong thôn thì luôn có chuyện lục đục xảy ra.
Chẳng hạn như chuyện của Lý Tiểu Lệ, em gái của ba anh em Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà.
Không biết cô ta nghe tin từ đâu, biết được ba anh trai đều đang chuẩn bị xây nhà gạch ngói, thậm chí gạch ngói đã được chở về nhà, thế là liền xồng xộc quay về nhà mẹ đẻ chất vấn.
“Em là em ruột của các anh, trước đây về mượn tiền thì chẳng ai cho em một xu, ai cũng bảo không có tiền! Giờ thì sao, lại có tiền xây nhà hết cả rồi? Tiền ở đâu ra thế hả?” Lý Tiểu Lệ tức đến run người.
Hồi đầu năm cô ta có về vay tiền, nhưng cả ba anh trai không ai đồng ý, giờ thì lại mỗi nhà đều xây được nhà ngói, đúng là “anh tốt”!
Chị dâu cả đã quá chán ngán cô em chồng này từ lâu: “Chúng tôi dùng tiền nhà mình xây nhà, mắc gì phải hỏi ý cô? Cô là cái thá gì mà lên giọng?”
Thân là chị dâu, đáng ra không nên nói cay nghiệt thế với em chồng, nhưng thật sự nhịn không nổi nữa!
Cả nhà đang yên ổn, chỉ có mỗi cô ta là cái đinh nhọt, khi còn ở nhà đã gây bao chuyện, gả đi rồi vẫn không để ai yên.
Khiến cả nhà bị người trong thôn chê cười không ít, giờ còn dám quay về chất vấn nữa, đúng là bị chiều hư!
Lý Tiểu Lệ tức đến phát run: “Chị mà cũng là chị dâu à? Nói với em chồng kiểu đó à? Từ nay tôi sẽ không bao giờ bước chân đến nhà nữa!”
“Chà, vậy thì tôi cảm ơn trước nhé! Nói cho rõ luôn: nhà này không hoan nghênh cô, từ đâu tới thì cút về đó, từ nay cắt đứt! Coi như nhà này không có đứa em gái nào tên Lý Tiểu Lệ!” chị dâu cả dứt khoát.
Chị chẳng muốn giữ mối quan hệ này tí nào, dứt khoát luôn cho nhanh!
Lý Tiểu Lệ quay sang nhìn anh cả: “Lý Đại Hải, anh để yên cho vợ anh nói với em như thế đấy à?”
Lý Đại Hải chỉ liếc cô ta một cái, rồi tiếp tục làm việc, không buồn đáp lại.
Lý Tiểu Lệ tức phát khóc, lại chạy sang nhà anh hai.
Chị dâu hai nhìn thấy cô thì mặt đã hiện rõ vẻ chán ghét, Lý Tiểu Lệ chưa kịp mở miệng đã bị đả kích đến bật khóc lần hai.
Tiếp tục sang nhà anh ba, Lý Đại Hà cũng chẳng thèm khách sáo: “Không rảnh tiếp cô, mau đi đi.”
Thế là Lý Tiểu Lệ chạy đến tìm mẹ, khóc sướt mướt: “Sau này bố mẹ mất rồi, con sẽ không bao giờ quay về nữa, ba người anh trai này coi như không có cũng được!”
Hạt Dẻ Rang Đường
Bác gái Tôn nghe con gái khóc thì cũng đau lòng, mắng chửi một tràng: “Mặc kệ tụi nó! Lũ mất nhân tính, gan đen ruột thối, chẳng đứa nào có lương tâm!”
Lý Tiểu Lệ vẫn khóc: “Mẹ ơi, con thật sự hối hận rồi. Biết vậy con đã không lấy cái tên vô dụng Tôn Hữu Tài kia!”
Chồng cô ta tên là Tôn Hữu Tài, ngoại hình khá được, ngày xưa cô ta bị gương mặt Tôn Hữu Tài mê hoặc nên nhất quyết đòi cưới.
Nhưng sau khi cưới, qua giai đoạn ngọt ngào, cô ta mới nhận ra chọn chồng không thể chỉ nhìn mặt.
Chồng mà không nuôi nổi gia đình thì đẹp trai cũng chẳng để làm gì. Tôn Hữu Tài đúng là chẳng nuôi nổi.
Nhất là sau khi tách hộ, điểm yếu của anh ta càng lộ rõ.
Bên đội sản xuất Tôn gia vốn dĩ công điểm đã thấp, mỗi điểm chỉ hơn một hào một chút, đã vậy Tôn Hữu Tài cả ngày đi làm chỉ được có năm điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không ít phụ nữ siêng năng trong thôn còn được sáu bảy điểm một ngày cơ mà, thế mà anh ta còn không bằng mấy người phụ nữ!
Còn cô ta thì phải ở nhà trông con, lo việc nhà, không đi làm được. Kết quả là đến kỳ chia lương, nhà cô ta phải tự bỏ tiền ra bù mới đủ lương thực ăn.
Thật đúng là khổ đến tận cùng.
Không chỉ không dành dụm được đồng nào, mà còn phải bù thêm, khiến cô ta tức đến mức cãi nhau ầm ĩ với chồng. Nhưng đó là cô ta tự cãi một mình, vì Tôn Hữu Tài là người mềm như bún, mặc cô ta nổi điên, Tôn Hữu Tài cũng chẳng buồn đáp.
Cũng chính vì vậy mà cô ta mới muốn các anh trai bên ngoại giúp đỡ nhiều hơn.
Bởi mấy người anh của cô ta đều là người làm giỏi, đội sản xuất Ngưu Mông là đội sản xuất tiêu biểu trong vùng, nhà họ cũng thuộc hàng khá giả trong đội.
Vậy mà không ai chịu giúp cô ta, ai cũng làm ngơ, sao mà nhẫn tâm đến vậy?
Bác gái Tôn thở dài: “Hồi đó bố con đã nói thằng đó không được, không cho con cưới, là con cứ khăng khăng đòi lấy nó.”
Thật ra lúc đó bà cũng thấy thằng rể này gầy nhẳng, yếu ớt, không làm nên trò trống gì, đội sản xuất bên Tôn gia cũng chẳng khá giả gì mấy, kém xa đội sản xuất bên nhà.
Nhưng con gái đã bị sắc mê rồi, cứ khăng khăng đòi cưới cho bằng được, bố mẹ cũng hết cách. Quả nhiên giờ thì không ổn rồi, chẳng chống đỡ nổi cho gia đình.
“Mẹ, giờ mẹ còn trách con sao?” Lý Tiểu Lệ nghẹn ngào.
“Mẹ không có ý trách con. Giờ con cũng đã lấy chồng, con cái cũng sinh ba đứa rồi, thì còn biết làm sao được nữa?” bác gái Tôn chuyển giọng, dịu dàng nói: “Giờ chỉ có thể ráng mà sống, đợi tụi nhỏ lớn rồi sẽ đỡ thôi.”
Nói rồi bà lục trong túi áo lấy ra hai đồng, “Đây là tiền mẹ chắt chiu mãi mới để dành được, con cầm lấy đi.”
Lý Tiểu Lệ nhăn mặt, tỏ vẻ không hài lòng: “Chỉ có hai đồng thôi à? Chẳng mua nổi cái gì!”
“Thật sự không còn nhiều hơn đâu, mẹ có bao nhiêu thì cho con hết rồi đấy.”
Lý Tiểu Lệ miễn cưỡng cầm tiền, tiếp tục khóc lóc: “Chúng nó còn bé tẹo, mà giờ con đã phải ráng chịu đựng, liệu có chờ được đến lúc chúng lớn không? Cả ngày như ma đói đầu thai, suốt ngày cứ gào ‘đói, đói’, mà bố chúng thì vô dụng, không kiếm nổi lương thực, chẳng phải con phải nhịn để nhường phần ăn cho tụi nhỏ sao?”
Bác gái Tôn thở dài: “Bố con đang lên công xã, nhân lúc ông ấy không ở nhà, lát nữa con mang ít lương thực về đi.”
Nghĩ đến lũ cháu ngoại đang đói, bà cũng không đành lòng. Không chỉ lấy cho con gái ít lương thực, bà còn bắt một con gà trong chuồng để con đem về tẩm bổ.
Lý Tiểu Lệ lúc này mới nguôi ngoai một chút, nắm tay mẹ, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con biết trong nhà chỉ có mẹ thương con, sau này mẹ già rồi, con nhất định sẽ quay về chăm sóc mẹ!”
“Mẹ biết con hiếu thảo. Con về rồi thì cố gắng sống với thằng Hữu Tài cho yên ổn, giờ cũng chẳng còn cách nào khác.” bác gái Tôn dỗ dành.
Nếu ông chồng có mặt ở nhà, nhất định sẽ không cho mang đi chút lương thực nào đâu. Ông giờ cũng chẳng coi Lý Tiểu Lệ là con gái nữa. Vì thế nên hôm nay cô ta mang được một bao lương thực và cả một con gà mái, tâm trạng ra về nhẹ nhõm vô cùng.
Chị dâu cả, chị dâu hai đều biết mẹ chồng lại âm thầm chu cấp cho con gái, nhưng các chị dâu cũng chẳng để tâm.
Đó là con gái của bà, bà muốn cho thì cứ cho, miễn là đừng lấy đồ của các chị là được. Còn chuyện hiếu kính bố mẹ, mỗi năm hai vợ chồng các chị đều có phần, nhưng chỉ một lần duy nhất trong năm mà thôi.
Mãi đến khi lão đội trưởng trở về mới biết được là cô con gái “giặc nhà” đã lấy đi 50 cân lương thực, lập tức sầm mặt thu luôn chùm chìa khóa trong tay vợ!
“Chúng nó bao nhiêu tuổi, còn chúng ta bao nhiêu tuổi, mà vẫn còn phải nuôi chúng nữa à?! Chúng nó cụt tay hay què chân chắc?!” lão đội trưởng mắng vợ một trận ra trò.
“Nhưng đó là con mình, là cháu ngoại của mình mà!” bác gái Tôn bật khóc.
“Thì sao chứ? Nuôi không nổi thì đừng có đẻ!” ông lão đội trưởng nói thẳng, không một chút nể nang.