Bác gái Tôn giờ đây không chỉ không quản được tiền, mà cả lương thực cũng không kiểm soát nổi, tức đến mức vừa lau nước mắt vừa thở dài. Từ nay về sau, bà thực sự không thể giúp đỡ con gái được nữa, con gái bà rồi sẽ sống ra sao cho nổi?
Bà vốn đã nghĩ con gái mình là đủ khổ rồi, nào ngờ con gái của chị em tốt của bà còn thê thảm hơn, khiến bà bất giác cảm thấy được an ủi.
Con gái cưng của mẹ Lý Phong Thu – Lý Phong Mai – người đã gả vào thành phố, bị chồng ly hôn rồi đuổi thẳng về quê!
Lý Phong Mai vừa khóc vừa đạp xe đạp nhãn hiệu Phượng Hoàng trở về xin cứu viện.
Lúc đó, mẹ Lý Phong Thu đang ngồi dưới gốc cây to trong thôn cùng một nhóm bà già tám chuyện. Mấy bà kia đang khen ngợi con trai cả của bà có tiền đồ, đang định xây nhà gạch, tán dương rối rít.
Nếu là Lý Phong Mậu thì mẹ Phong Thu còn cười toe toét nhận lời khen, nhưng đây lại là đứa con trai “oan nghiệt” kia, nên bà liền xị mặt, tỏ vẻ khinh thường mà than thở với mọi người.
Bà nói con trai cả bất hiếu thế nào, có tiền rồi cũng không đưa lấy một xu cho bố mẹ, cả năm chỉ gửi về chút ít lương thực, lại còn keo kiệt nữa chứ. Nếu không phải bà không đồng ý thì chắc nó đã định gửi cả thóc cũ năm ngoái về cho xong!
Thật ra tất cả chỉ là chuyện bịa đặt. Để không bị mẹ chồng bắt thóp, chị dâu Lý trước giờ đều rất thận trọng, thậm chí trước khi mang lương thực về còn đi một vòng quanh thôn cho mọi người chứng kiến, để phòng chuyện “gắp lửa bỏ tay người”.
Cho nên mấy bà trong thôn đều hiểu cả. Một vài người như bác gái Giang hay bác gái Tôn thì vẫn hùa theo mẹ Phong Thu, cùng nhau chửi rủa. Nhưng cũng có mấy người rõ chuyện thì chọn cách im lặng, không lên tiếng.
Cả nhóm đang nói chuyện rôm rả dưới tán cây thì Lý Phong Mai khóc sưng cả mắt, vừa đạp xe vừa trở về.
“Phong Mai, sao cháu khóc ghê thế? Xảy ra chuyện gì vậy?” bác gái Tôn là người phát hiện đầu tiên, lập tức kêu lên.
Mẹ Phong Thu cũng nhận ra con gái mình đang khóc nức nở, liền vội vã bước tới, “Phong Mai, con sao vậy? Có chuyện gì thế?”
Vừa nhìn thấy mẹ, cảm xúc trong lòng Lý Phong Mai không kìm được nữa, dựng xe xong là òa khóc nức nở:
“Mẹ ơi! Tên khốn Triệu Kim đó… anh ta ly hôn với con rồi, còn đuổi con về nữa!”
Tin này khiến tất cả bà cô bà thím ngồi dưới gốc cây đều sững sờ.
“Sao cơ? Ly hôn? Hai đứa ly hôn thật à?” bác gái Giang lập tức hỏi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bác gái Tôn thì vui ra mặt, nhưng miệng lại nói đầy vẻ quan tâm:
“Trời ơi, sao đang yên đang lành lại ly hôn chứ?”
Bà cũng không biết nên nói sao nữa. Bà cứ tưởng con gái mình đã đủ khổ, nhưng giờ thấy Lý Phong Mai còn bị đuổi về sau ly hôn, so ra con gái bà vẫn còn sống khá hơn.
Mẹ Lý Phong Thu thì không còn tâm trí để quan tâm mấy lời đó nữa. Lúc đó đầu bà như nổ tung, sau khi định thần lại thì nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái mà hỏi dồn:
“Chuyện gì thế? Sao lại nói Triệu Kim ly hôn rồi đuổi con về? Có thật không?”
Lý Phong Mai chỉ biết òa khóc. Bao nhiêu tủi hờn đè nén lâu nay bùng nổ, khiến cô ta khóc đến mức thảm thương, cực kỳ uất ức.
Cô ta vốn tưởng gả vào thành phố là vào ổ phú quý, ai ngờ nhà họ Triệu lại là nơi ăn người không nhả xương. Khi còn làm công nhân thời vụ, nhà họ Triệu tuy đối xử không tốt, nhưng vì mỗi tháng cô ta còn kiếm được mười lăm đồng nên vẫn còn tạm ổn. Cô ta chi tiêu tằn tiện, mỗi tháng vẫn gửi được một nửa về nhà.
Nhưng công nhân thời vụ khác hoàn toàn với công nhân chính thức. Công nhân chính thức không thể bị sa thải dễ dàng, còn cô ta thì nói cho nghỉ là nghỉ.
Ban đầu còn làm bình thường, nhưng rồi bị thay thế không kèn không trống, đến chỗ khóc cũng không có. Sau khi mất việc, cô ta chỉ biết ăn cơm chực ở nhà chồng, và thái độ của nhà họ Triệu cũng thay đổi hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vốn đã không coi trọng con dâu nhà quê, giờ mất việc rồi thì càng không nể nang gì. Việc nặng việc bẩn trong nhà đều giao cho cô ta làm, sống chẳng khác nào người ở.
Lý Phong Mai không biết mình đã sống kiểu gì nữa. Nhưng ngoài việc nhẫn nhịn thì cô ta còn làm được gì? Cô ta không có con, chỉ có thể tiếp tục cắn răng chịu đựng ở nhà họ Triệu.
Thực ra cô ta không phải không từng có thai. Mới cưới được một thời gian thì cô ta đã mang thai, nhưng năm đó vào mùa đông, mấy đứa cháu nghịch dại đổ nước linh tinh khiến sân đóng băng. Cô ta không cẩn thận trượt ngã một cú đau điếng, bị sảy thai ngay sau đó.
Có lẽ do thời gian ở cữ không được chăm sóc đúng cách, mới hai ngày cô ta đã phải gắng gượng đi làm, chịu đói chịu rét. Từ đó đến nay, cô ta không mang thai lại được.
Ở nhà họ Triệu, cô ta luôn lẻ loi một mình. Năm nay, vì sau vụ thu hoạch mùa thu bố cô ta không gửi lương thực lên thành phố nữa, nhà họ Triệu quyết định không chứa cô ta thêm nữa.
Triệu Kim viện đại một cái cớ rồi gây gổ to với cô, sau đó trực tiếp đuổi cô ra khỏi nhà.
Lúc cưới nhau cũng chẳng làm giấy kết hôn gì cả, dù sao cũng có biết bao nhiêu người chứng kiến, sợ gì? Thời buổi này không có giấy kết hôn mới là chuyện thường, có giấy hẳn mới là hiếm!
Thực ra khi ấy Lý Phong Mai cũng từng đề cập đến chuyện đăng ký kết hôn, nhắc đến mấy lần, nhưng lần nào cũng bị Triệu Kim kiếm cớ lảng tránh. Rốt cuộc, chuyện đó cứ thế bị bỏ qua.
Giờ ngẫm lại, hóa ra tất cả đều là có sắp đặt từ trước. Họ Triệu ấy vốn dĩ chẳng có ý định sống tử tế với cô ta cả đời!
Vậy thì mấy năm cô ta gả vào nhà họ Triệu rốt cuộc là cái gì? Không chỉ bị người ta chiếm đoạt thân thể suốt từng ấy năm, cuối cùng còn mất việc, rồi mang đủ thứ bệnh, bị đá ra khỏi cửa một cách thảm hại!
Nghĩ đến đó, Lý Phong Mai đau đớn đến tận xương tủy, ngồi phịch xuống đất gào khóc thảm thiết:
“Con không sống nổi nữa! Con không muốn sống nữa đâu!”
“Con đừng chỉ biết khóc, nói rõ ràng chuyện rốt cuộc là sao đi chứ!” Mẹ Lý Phong Thu vừa sốt ruột vừa choáng váng đầu óc.
“Còn hỏi gì nữa, Phong Mai đã nói rõ ràng thế rồi! Theo tôi thì bà mau gọi tất cả bà con thân thích lại, dẫn lên thành phố một chuyến, tìm nhà họ Triệu đòi lại công bằng cho Phong Mai!” Bác gái Giang vội lên tiếng.
Bác gái Tôn cũng nói theo:
“Đúng thế, nhất định phải đòi lại công bằng cho Phong Mai! Đến lúc đó tôi sẽ đi cùng bà. Phong Mai là đứa tôi nhìn lớn lên đấy, bà Giang, bà có đi không?”
“Tôi đi chứ, chuyện lớn như vậy sao có thể thiếu tôi được?” Bác gái Giang gật đầu cái rụp, không chút do dự.
Mẹ Lý Phong Thu định đứng dậy cảm ơn mọi người, nhưng vì quá xúc động, lại cộng thêm cú sốc quá lớn khi hay tin con gái bị đuổi về, nên vừa đứng dậy đã tối sầm mặt mày, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Hiện trường lập tức rối loạn, ai cũng vội vàng đỡ lấy bà, rồi sai người đi gọi bác sĩ chân đất đến khám. May mà bác sĩ tới nhanh, nhìn một cái liền nói do tức giận quá hóa hại người, bèn dùng phương pháp dân gian để trích m.á.u giải nhiệt, còn dặn phải nghỉ ngơi điều dưỡng, rồi sẽ ổn lại thôi.
Mẹ Lý Phong Thu vừa tỉnh lại đã nghe thấy lời dặn của bác sĩ:
“Phải nghỉ ngơi đấy, tĩnh dưỡng cho khỏe đã…”
Nhưng bà lập tức ngắt lời, giận dữ quát lớn:
“Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ ngơi? Ông già kia, mau đi gọi người cho tôi, gọi hết tất cả những ai gọi được, mang theo cuốc xẻng với dây thừng! Nhà họ Triệu mà không cho tôi một lời giải thích tử tế, tôi treo cổ c.h.ế.t ngay trước cửa nhà chúng nó!”
Bác sĩ vội vàng khuyên:
“Bà bớt giận chút đi, đừng nóng quá, dễ tổn hại thân thể.”
Mẹ Phong Thu gắt gỏng ngay:
“Không phải con gái ông bị người ta ly hôn thì ông mới không thấy nóng! Mau đi tìm lão Đào chuẩn bị xe lừa, chúng ta lên huyện thành đòi lại công bằng!”