Muốn nói tại sao Đâu Đâu lại có ý định học đại học, thì phải nhắc đến ảnh hưởng của Bạch Nguyệt Quý và bố nuôi của cậu –Đổng Kiến.
Thỉnh thoảng, khi Đổng Kiến đến mượn xe đạp để đi lên công xã, anh cũng hay dẫn hai anh em Đâu Đâu – Đô Đô đi theo chơi. Ở bên đó, hai đứa quen mặt biết tên với mọi người, ai cũng biết chúng là hai anh em sinh đôi nhà họ Chu ở đội Ngưu Mông.
Thời buổi này mà nuôi được hai đứa trẻ sinh đôi vừa trắng trẻo, vừa đáng yêu, lại giống nhau như đúc, thật không dễ. Ngay cả các lãnh đạo công xã cũng nhớ rõ mặt mũi hai đứa.
Trong lúc chơi, Đổng Kiến thường dặn dò: “Phải học hành cho giỏi, sau này lớn lên còn thi đại học, có tương lai sáng lạn.”
Lại thêm việc Bạch Nguyệt Quý là người biết chữ, viết báo, nên ảnh hưởng đến Đâu Đâu không ít.
Vì thế, dù làm “Người lính nhỏ” rất oai phong, rất anh hùng, nhưng trong lòng Đâu Đâu, được đi học đại học vẫn quan trọng hơn.
Chu Dã nghe vậy thì cười tít mắt.
Bạch Nguyệt Quý cũng xoa đầu Đâu Đâu, trẻ con sau này lớn lên muốn làm gì là chuyện của tụi nhỏ, nhưng trước mắt việc học vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Cả nhà quay về thôn thì trời đã ngả xám, nhưng mới chỉ khoảng năm giờ chiều. Trời mùa đông vốn tối sớm, chỉ cần một chút hoàng hôn là đã đen kịt cả không gian.
Hai đứa nhỏ – Tiểu Bác và Tiểu Viên – thì ngoan ngoãn yên tĩnh.
Vì thường ngày cũng được dắt ra ngoài chơi, hôm nay lại được ông bà bế đi dạo, rồi về nhà b.ú sữa no nê, chiều đến là buồn ngủ, thế là ngủ một giấc ngon lành.
Vợ chồng Chu Dã về đúng lúc kịp thời, vì hai đứa nhỏ đã bắt đầu cựa quậy, nhớ mẹ cha quá nên suýt nữa là sắp khóc ầm cả lên.
Vừa thấy bố mẹ về, hai đứa nhỏ đều đỏ hoe mắt, y như thể bị bỏ rơi cả ngày vậy.
Giống hệt như lần trước khi Chu Dã đưa vợ ra ngoài chơi một ngày, Đâu Đâu và Đô Đô cũng khóc đòi bố mẹ y chang.
Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã chỉ biết vừa buồn cười vừa dỗ dành.
Còn Đâu Đâu với Đô Đô thì được mợ rửa mặt giúp, cả hai đứa đều buồn ngủ nhưng chưa được ngủ, vừa rửa mặt bằng nước ấm là tỉnh táo hơn hẳn.
Đô Đô bắt đầu kể lể với mợ những gì tụi nó làm hôm nay: nào là đi chụp ảnh, nào là xem phim.
Chu Dã cũng nói thêm:
“Đợi sang năm, hai đứa nhỏ kia lớn thêm chút nữa, thì cậu mợ cũng theo bọn con lên huyện chụp ảnh chung. Để lại tấm hình kỷ niệm, sau này con cháu còn biết ông bà trông ra sao.”
“Có mắc không?” mợ hỏi, hơi d.a.o động vì nghe thì thích nhưng cũng chưa từng chụp ảnh bao giờ.
“Không mắc đâu, nhà mình bây giờ lo được hết, không phải sợ.” Chu Dã cười đáp.
“Vậy chờ tụi nhỏ lớn thêm, cả nhà mình cùng chụp tấm hình chung cũng tốt.” mợ gật gù đồng ý.
Hai anh em Đâu Đâu – Đô Đô mỗi người ăn nửa bát bánh chẻo, vì vừa mệt vừa buồn ngủ nên ăn không nổi nữa. Sau khi đánh răng, cả hai được bế lên giường ngủ.
Vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay, không khác gì hai con heo con.
Chu Dã liền bảo mợ đi nghỉ sớm.
Bà đáp:
“Bánh chẻo còn để trong nồi đó, các cháu ăn liền đi, không là nó dính nồi hết.”
“Dạ vâng.” Chu Dã gật đầu.
Bà quay về phòng bên với cậu nghỉ ngơi. Còn Bạch Nguyệt Quý thì bắt đầu cho Tiểu Bác và Tiểu Viên b.ú sữa.
Vì Tiểu Viên tính tình nóng nảy hơn, nên phải cho b.ú trước. Tuy khuôn mặt giống mẹ, nhưng tính nết thì giống hệt anh hai, hễ thấy mẹ cho anh b.ú trước là gào khóc không ngừng.
Cho b.ú xong, Chu Dã bế cậu đi, lúc đó cậu mới vui vẻ ngồi nhìn em ba bú.
Tiểu Bác thì tính giống anh cả Đâu Đâu, rất điềm đạm, ăn uống từ tốn, ăn gần no là tự ngừng bú.
Hai đứa cứ tối b.ú một lần, nửa đêm sẽ lại đói, cần b.ú thêm lần nữa.
Chu Dã dỗ hai đứa ngủ, bảo vợ đi ăn trước. Nhưng hai đứa cứ đòi mẹ, nên Bạch Nguyệt Quý để chồng ăn trước, xong mới thay phiên.
Chờ đến khi Bạch Nguyệt Quý ăn xong trở về, thì hai đứa nhỏ đã được Chu Dã dỗ ngủ ngon lành.
Cô bật cười, đi đổ nước ấm rửa mặt. Chu Dã cũng rửa mặt, hôm nay đi chơi cả ngày, ai cũng mệt rã rời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng… anh vẫn muốn ôm vợ một lúc, vì dạo này anh đặc biệt thích được dính lấy vợ.
Mỗi năm cứ đến mùa trú đông, là thời điểm người này đòi “ôm ấp” vợ mình nhiệt tình nhất.
Thế nhưng Bạch Nguyệt Quý từ chối ngay: “Mau ngủ đi.”
Mệt đến như vậy rồi, ai còn rảnh mà chiều theo cái tinh thần hừng hực sức sống của anh, còn đòi làm chuyện kia nữa chứ.
Chu Dã nghe xong thì chỉ đành cam chịu:
“Được rồi, vậy để tối mai.”
Bạch Nguyệt Quý: “……”
Không muốn nói chuyện với anh nữa luôn.
Cô mệt quá nên chẳng bao lâu là ngủ say, Chu Dã cũng vậy.
Ngược lại, ở phòng bên, cậu mợ vẫn còn đang nói chuyện.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Tiểu Dã với vợ nó cũng về rồi, hay là mai mình về lại nhà thôi?” cậu Cố vừa nói vừa đẩy cái bình giữ ấm sang chỗ vợ, giọng có phần ngại ngần.
Dù rằng ở nhà cháu rể thì ăn ngon, ngủ tốt, sống sung sướng, nhưng mà ở lâu quá cũng thấy mang tiếng, ăn nhờ ở đậu mãi cũng không hay.
“Ừ, mai về.”
Mợ gật đầu, nhưng lại nhớ tới chuyện chụp ảnh hôm trước:
“Nói nghe chụp ảnh mà thích quá.”
“Nghe là biết tốn tiền.” cậu Cố nhíu mày.
“Thật sự không kham nổi, vợ chồng mình đâu có bỏ tiền ra chụp? Nhưng nếu hai đứa nó đủ điều kiện, lại muốn chụp, thì mình cũng muốn chứ, mắc mớ gì phải giả vờ không thích?” mợ nói thẳng thắn.
Cậu Cố liếc mắt:
“Tôi thấy bà ngạo mạn rồi đó, quên mất tinh thần cần kiệm chịu khó là gì rồi. Mới có vài năm sống khá hơn một chút mà đã… Bà không nhớ hồi xưa sống khổ thế nào à?”
Mợ không giận, chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Nguyệt Quý nói với tôi rồi, đừng nghĩ về quá khứ khổ sở nữa, tương lai sẽ càng ngày càng tốt lên, đời sau sẽ khá hơn đời trước!”
Cậu Cố: “……”
“Nguyệt Quý là người đọc sách, tầm nhìn rộng, suy nghĩ sâu, nó nói thì chắc chắn đúng.”
Mợ nói tiếp, tự hào ra mặt.
Cậu Cố bất đắc dĩ, nhưng không phản bác gì thêm.
Nói sao thì nói, cháu dâu đúng là giỏi hơn người.
Ví như mùa hè mà làm ra được đá lạnh, nếu là thời xưa thì có khi được phong làm quốc sư rồi!
Còn khả năng viết văn của cô, chỉ e mấy ông trạng nguyên thời xưa cũng chỉ đến thế là cùng.
Sáng hôm sau, hai ông bà chuẩn bị về, nhưng lại bị Chu Dã giữ lại.
“Cậu, mợ, hai người ở lại thêm một ngày nữa đi.
Ngày mai hẵng về. Hôm nay vợ cháu định vẽ lại chân dung bố mẹ cháu, hai người ở lại giúp bọn cháu nhớ lại các chi tiết.” Chu Dã nói.
Dù anh vẫn còn nhớ bố mẹ trông ra sao, nhưng từ lúc có ký ức thì tóc bố anh đã bạc rồi.
Khi còn bé được bố cõng, anh còn từng nhìn phía sau và định nhổ tóc bạc giúp bố nữa cơ.
Chỉ là những ký ức đẹp đó, theo năm tháng trôi qua, đều trở nên mơ hồ cả rồi.
Ấn tượng sâu sắc nhất, lại là hình ảnh bố anh nằm trên giường bệnh, yếu ớt không thể ngồi dậy.
Về mẹ, anh chỉ nhớ sau khi bố mất, mẹ anh rất trầm lặng, suốt ngày âu sầu buồn bã.
Ngoại hình của họ, thực sự mờ nhạt trong ký ức.
Vì vậy, cậu mợ tất nhiên vui vẻ ở lại giúp cháu trai vẽ lại hình ảnh bố mẹ.