Ban đầu cũng chỉ ôm tâm lý thử xem sao, vậy mà khi thấy Bạch Nguyệt Quý từ những nét miêu tả của họ dần dần phác họa ra từng đường nét khuôn mặt và thần thái, sau khi chỉnh sửa một chút, bức chân dung của mẹ Chu – Cố Tiểu Vân hiện lên trước mắt…
Vừa nhìn thấy, mợ không kiềm được nữa, nước mắt bất ngờ tuôn rơi không hề báo trước:
“Tiểu Vân!”
Cậu Cố cũng đỏ hoe cả vành mắt, Chu Dã thì ngây người ra nhìn chăm chăm vào bức họa.
Bạch Nguyệt Quý thấy phản ứng của họ như thế thì cũng hiểu trong lòng rồi, quay lại nhìn vào bức vẽ của mẹ chồng.
Bà không phải là người phụ nữ xinh đẹp xuất sắc, nhưng ngũ quan đoan chính, tuyệt đối không xấu.
Nhìn nét mặt của Chu Dã, gần như chẳng thấy chút dấu vết nào từ mẹ anh, có lẽ là anh giống bố mình nhiều hơn.
“Vẽ đẹp quá… thật sự rất đẹp…” mợ nghẹn ngào lau nước mắt.
Người trong bức tranh giống hệt em chồng của bà.
Năm xưa, khi bị mẹ chồng hà khắc, em chồng luôn đứng ra che chở, lúc bà sinh Quảng Hạ, em chồng còn lén lấy trứng gà trong nhà cho bà bồi bổ.
Kết quả là bị ăn đòn một trận.
Thời đó nghèo đến mức có miếng ăn cũng phải giành giật, thế mà em chồng sẵn sàng nhịn đói để dành đồ ăn cho hai đứa cháu Quảng Hạ và Quảng Thu.
Dĩ nhiên là cũng không thiên vị riêng ai, các cháu khác cũng có phần.
Sau này vì bị các anh chị dâu khác lạnh nhạt xa cách nên tình cảm mới dần dần phai nhạt, nhưng năm đó hai anh em Quảng Hạ đúng là nhờ em chồng chăm lo mới được nuôi lớn.
Mợ vẫn luôn khắc ghi ân tình ấy, coi em chồng như em ruột của mình.
Khi em chồng lấy chồng, nhà quá nghèo không có nổi của hồi môn, bà còn vay mượn khắp nơi để mua cho em một chiếc chăn bông thật tốt làm của hồi môn, tiễn em về nhà chồng.
Bây giờ thời gian trôi qua, em chồng cũng không còn nữa, bà không biết bao nhiêu lần cảm khái:
“Nếu em ấy vẫn còn sống, thì tốt biết mấy?”
“Nếu cả em rể cũng còn, thấy được tiểu Dã và vợ nó một hơi sinh liền bốn đứa cháu trai, không biết sẽ vui mừng tới mức nào?”
Càng nghĩ, bà càng xúc động, nước mắt lau rồi vẫn không ngừng rơi.
Cậu Cố nhìn bức tranh của em gái, lòng cũng nghẹn ngào.
Em gái là út trong nhà, vậy mà lại ra đi sớm hơn cả những người anh như họ.
Giờ nhìn thấy hình bóng em mình qua nét vẽ, cứ như em gái vừa sống lại một lần nữa, hỏi sao không chạnh lòng?
“Vẫn còn tranh của bố nữa.” Bạch Nguyệt Quý dịu dàng nhắc.
Cậu mợ già gạt nước mắt, bắt đầu mô tả lại hình dáng của Chu Tuấn Sinh cho Bạch Nguyệt Quý nghe.
Chu Dã giống bố đến tám phần, nhất là gương mặt, nhưng ánh mắt và khí chất thì khác hẳn.
Ánh mắt của Chu Dã có phần sắc sảo, đầy khí thế, nhất là lúc không cười, chỉ cần liếc nhẹ cũng khiến người ta thấy áp lực vô hình.
Nhưng bố anh – Chu Tuấn Sinh – thì không như thế.
Ánh mắt ông hiền hậu, gặp ai cũng nở nụ cười hiền hòa, là người có tính cách vui vẻ, rộng rãi.
Khí chất lại càng khác biệt.
Chu Dã từ nhỏ đã có nét ngang tàng, dù đến giờ vẫn còn phần lêu lổng, bất cần, trong khi bố anh lại giống như một công tử nhà giàu, điềm đạm, lịch thiệp.
“Ngày xưa nghèo thật, nhưng mà chỉ cần em rể đứng đó, ai cũng phải ngoái nhìn. Cậu ấy nói chuyện giỏi, làm việc cũng giỏi, dù là người từ nơi khác chuyển tới sinh sống, nhưng trong thôn ai cũng quý. Lão đội trưởng nhà các cháu, ngày xưa cũng rất thân với bố cháu đó.” mợ kể lại.
Bạch Nguyệt Quý vừa nghe vừa phác họa dưới tay, cậu Cố và Chu Dã thì đứng bên chăm chú nhìn.
Chân dung của Chu Tuấn Sinh, dần dần hiện lên dưới nét bút của cô, một người đàn ông ôn hòa như ngọc, mang phong thái quý tộc.
Không thể nói giống đến mười phần, nhưng cũng đến tám chín phần.
Mợ lại đỏ mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cậu Cố thì tràn đầy hoài niệm.
Ông và người em rể này từng thân thiết lắm, dù người em đó còn nhỏ tuổi hơn ông mấy tháng, nhưng luôn biết cách chăm sóc, không ít lần dắt ông vào núi đi săn.
Người em rể ấy rất tháo vát, ông thì chỉ góp chút sức, nhưng hồi đó nghèo đến độ chỉ trông vào ruộng lúa thì cả nhà chỉ có nước c.h.ế.t đói.
Nhờ em rể dắt đi săn, dù bán thú rừng giá rẻ bèo, cũng đổi được vài đồng đem về nhà phụ giúp.
May mắn hơn còn được năm sáu đồng, đổi thành ngũ cốc cũng mang được cả gùi về.
Đặc biệt là năm mất mùa, cả đội sản xuất Cố gia đói rã họng, không có gì ăn.
Nửa đêm hôm đó, em rể lén mang qua một bao gạo, không nhiều, chỉ chừng hơn hai mươi cân.
Nhưng trong thời điểm đó, một chén cơm cũng cứu được một mạng người, huống hồ là hai mươi cân gạo.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tất nhiên cũng không phải nói cậu Cố chỉ biết nhận của người khác.
Có một lần ông gặp vận may hiếm có, khi vào núi tình cờ tìm được một củ nhân sâm rừng, cả đời ông chỉ nhặt được đúng một củ như thế.
Sau khi bàn bạc với mợ, ông mang củ nhân sâm quý đó đến tặng cho em rể.
Củ nhân sâm đó không đem bán, chỉ muốn giữ lại bồi bổ cơ thể cho em rể, vì ai cũng biết sức khỏe cậu ấy không tốt.
Nhưng em rể sau khi nhận xong lại lập tức đem bán, rồi mang hết số tiền bán được gửi trả lại cho ông bà.
Em rể nói mình từng tự đào được nhân sâm và đã dùng qua, nhưng không thấy cải thiện gì, nên không muốn lãng phí, đem bán còn hơn – ít ra đổi được ít tiền giúp gia đình đỡ túng thiếu.
Thấy em rể thật lòng không cần, nên lúc đó cậu Cố liền đem số tiền đó đi mua ít gạo, rồi lại mang một bao qua nhà em rể và em gái để tích trữ mà ăn.
Thời ấy, đúng thật là hai nhà nương tựa vào nhau mà sống.
Bây giờ em gái và em rể đều đã khuất, cậu mợ Cố cũng rất nhớ thương người xưa, nhưng người đã mất thì không thể trở lại, người còn sống vẫn phải sống tốt.
Vì vẫn còn đàn con cháu nhỏ phải chăm sóc, phải dõi theo.
Chu Dã nhìn chăm chăm vào bức chân dung bố mình mà không nói một lời, im lặng đến mức khác hẳn thường ngày.
Nhưng từ vẻ mặt của anh, người ta có thể thấy rõ, anh thật sự rất nhớ bố mình.
Bạch Nguyệt Quý lặng lẽ nhìn anh, rồi lại nhìn sang bức tranh.
Chu Dã quả thật rất giống bố, giống đến bảy, tám phần, người ngoài chỉ cần liếc một cái là biết ngay đây là bố con ruột thịt.
Chỉ là đúng như mợ nói, bố anh đúng là có phong thái của một công tử nhà quyền quý.
Chỉ nhìn tranh thôi cũng thấy rõ khí chất ấy, chắc chắn gia cảnh khi xưa không thể nghèo khổ, nếu không làm sao nuôi ra được một người đàn ông có thần thái như vậy?
Nhưng nói vậy không có nghĩa là cô lạnh lùng, chỉ là tình cảm giữa người với người phải được nuôi dưỡng mà thành.
Ngay cả cô và Chu Dã cũng vậy thôi, cô chưa từng gặp bố mẹ chồng, nên không có thứ cảm xúc nhớ nhung quá khứ ấy.
Nhưng cô sẽ không làm phiền ba người đang chìm trong hoài niệm.
Cô lặng lẽ để lại không gian cho họ, rồi quay về gian phía Đông xem Tiểu Bác và Tiểu Viên.
Không biết hai anh em đã tỉnh giấc từ lúc nào, đang tự chơi với nhau.
Bạch Nguyệt Quý bật cười, nhưng cũng không lên tiếng làm phiền.
Cô cứ để mặc cho chúng chơi, vì chỉ cần chơi chán rồi, tự khắc chúng sẽ gọi người lớn.
Cô nhẹ chân nhẹ tay bước ra ngoài, lúc này thì Đâu Đâu và Đô Đô đã chơi ngoài sân một lúc, đang chạy ù vào nhà xin nước uống.
“Trời bắt đầu lạnh rồi, đừng có nghịch quá nghe chưa?” Bạch Nguyệt Quý vừa rót nước vừa dặn dò.
“Chúng con không có nghịch, chỉ chơi ném túi cát thôi ạ.” Đâu Đâu trả lời.
“Mau uống đi, đến lượt chúng ta rồi.” Đô Đô hối thúc anh.
Đâu Đâu vừa uống xong liền kéo tay em chạy ra ngoài tiếp tục chơi.
Bạch Nguyệt Quý chỉ biết thở dài cảm than, hai đứa này đúng là tràn đầy sức sống.