Bài thuốc dân gian này là thứ mà mợ đã nghe từ rất lâu rồi.
Khi còn nhỏ, mợ đã từng nghe những người già trong thôn nhắc đến, nhưng vì phụ nữ mang thai là đối tượng đặc biệt cần được chăm sóc, nên không thể tùy tiện dùng linh tinh được.
Chỉ là nghe bác gái Niên kể Hứa Nhã khổ sở như thế, ăn không vô, uống không nổi, thì mợ mới nghĩ đến cách này, thử một chút cũng chẳng sao, biết đâu lại có hiệu quả.
Và đúng là có lúc, một vài phương thuốc dân gian lại rất hữu dụng thật.
Dùng mấy lần, triệu chứng nghén của Hứa Nhã giảm đi thấy rõ, gần như bảy tám phần là đỡ rồi!
Bác gái Niên mừng quýnh, không ngớt lời khen:
“Trời ơi, bà đúng là thần tiên! Bài thuốc của bà thiêng thật đó!”
Sáng nay vừa thức dậy, bà đã thấy con dâu út ăn liền hai bát cơm bắp, ăn thêm cả trứng luộc với vẻ rất ngon miệng, rau củ như cải trắng, củ cải cũng ăn sạch bách!
Hạt Dẻ Rang Đường
Một bữa như vậy, ăn bằng tổng lượng của hai ngày trước gộp lại!
Bà vui quá, lập tức chạy sang cảm ơn mợ.
Mợ chỉ cười, nói: “Tốt rồi là được.”
Hứa Nhã vì hết nôn nghén nên ăn uống lại được, sắc mặt vốn vàng vọt cũng nhanh chóng tươi tắn hẳn lên.
Niên Viễn Phương mấy lần về thăm đều thấp thỏm, thấy vợ phản ứng nghén quá nặng, suýt nữa vì lo quá mà xin nghỉ làm ở nhà.
Lần này về, thấy vợ khỏe lên, hỏi ra mới biết là nhờ bài thuốc mợ gợi ý, liền mang một túi đường đỏ mà anh mua ở ngoài đem sang tặng mợ.
“Thôi thôi, thím không thiếu đường đỏ đâu. Cháu đem về cho vợ ăn đi.” mợ từ chối ngay.
Muốn uống đường đỏ thì lúc nào mợ chẳng có thể pha, mấy thứ của vợ chồng đứa cháu ngoại, chẳng có gì mà mợ không có.
Tết năm ngoái còn gửi rượu sâm quý giá đến tặng hai ông bà uống mà!
Lúc đó mợ còn định đập đứa cháu ra trò, nhưng nghe nói là ngâm rượu sâm để bồi bổ cho vợ, tiện thể gửi cho ông bà nếm thử, nên mợ đành cho qua.
Lần này về quê làm đồng hơi mệt, vợ cháu ngoại còn đặc biệt nấu vài lần trứng đường đỏ cho mợ uống bồi bổ.
Niên Viễn Phương cười:
“Cháu biết thím không thiếu, nhưng đây là lòng thành của cháu thôi mà.”
Cuối cùng mợ cũng không từ chối nữa, nhận túi đường đỏ rồi tiễn anh về.
Khi Bạch Nguyệt Quý viết xong bản thảo rồi từ phòng bước ra, mợ liền kể chuyện ấy cho cô nghe, cười nói:
“Khách sáo quá, còn mang đường đỏ tới nữa.”
Bạch Nguyệt Quý cũng cười:
“Có gì đâu. Mợ giúp Hứa Nhã bớt nghén nghiêm trọng như vậy, nhận một túi đường đỏ cũng đâu có gì quá đáng.”
Mợ bật cười, thu dọn túi đường đỏ bỏ vào tủ, tủ nào trong nhà, mợ cũng có chìa khóa cả.
Khlão tamo lâu sau, Chu Dã từ trên núi về, mang về rất nhiều tổ ong rừng.
Đây chính là tổ ong dại mà năm ngoái anh cùng Lý Thái Sơn phát hiện khi vào rừng. Anh quyết định mỗi năm chỉ lấy mật một lần, coi như giữ nguồn mật lâu dài.
Tuy có hơi “bóc lột” đàn ong một chút, nhưng cũng đành vậy thôi.
Lượng mật năm nay cũng nhiều như năm ngoái, được khoảng hơn 10 cân, Chu Dã chia cho Lý Thái Sơn 3 hũ, còn lại giữ lại dùng dần.
Mỗi ngày pha một ly mật ong uống cũng tốt cho sức khỏe.
Sau khi muối xong dưa, làm xong bún khoai lang, mợ cũng chuẩn bị về nhà.
Chớp mắt đã tới tháng Chạp, trời bắt đầu đổ tuyết, từ tuyết nhỏ chuyển sang tuyết lớn chỉ trong vài ngày.
Đâu Đâu và Đô Đô dắt theo hai em nhỏ ra trước sân chơi tuyết.
Cả đám chơi ném tuyết ầm ầm, chỉ là lão tứ yếu hơn hai anh, đánh không lại, nên tức đến mức gào lên xả giận.
Còn lão tam thì “đại lão gia” hơn, ngồi thảnh thơi trên ghế xích đu của mợ, vừa nhìn các anh em đánh nhau vừa ăn bánh đậu đỏ, thật nhàn nhã.
Chu Dã từ ngoài về, trên xe chất đầy một thùng táo và vài quả bưởi, mua từ công xã.
Những năm trước chỉ có bưởi là dễ mua, táo thì hiếm lắm, nhưng năm nay có rồi.
“Táo về rồi nè!” Chu Dã cười vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe thấy bố mua trái cây về, Đâu Đâu và Đô Đô hò reo, lão tứ cũng lập tức bỏ tuyết chạy vào, vì… cậu cũng muốn ăn táo!
“Lão tam, vào nhà ăn táo đi con.” Chu Dã nhìn lão tam, gọi đùa một tiếng.
Lão tam ngồi trên ghế, cười toe với bố, ăn hết miếng bánh đậu đỏ còn lại, vỗ tay phủi sạch rồi từ từ đi vào nhà.
Lúc đó, Bạch Nguyệt Quý đang ở trong nhà xếp lại quần áo, mấy đứa nhỏ được mặc đủ ấm mới được cho ra sân chơi tuyết.
“Công xã cũng có táo á?” thấy Chu Dã mang táo về, Bạch Nguyệt Quý không khỏi bất ngờ.
“Anh cũng không rõ sao lại có nữa, nhưng thấy có là mua liền.” Chu Dã cười.
Táo này là loại táo nhỏ, kích cỡ không lớn nhưng mùi vị lại rất ngon, thơm nức, cắn vào giòn ngọt, đậm hương.
Còn bốn quả bưởi, giữ lại hai quả để ăn, hai quả còn lại Bạch Nguyệt Quý dùng làm trà bưởi mật ong.
Vài năm gần đây, năm nào cô cũng làm. Sau khi nấu xong thì cho vào hũ thủy tinh bảo quản, rồi từ từ lấy ra uống. Mùa đông mà được uống trà bưởi mật ong nóng thì đúng là ấm người, dễ chịu vô cùng.
Trong lúc ăn táo, Đâu Đâu hỏi:
“Bố ơi, đội sản xuất sắp mổ lợn rồi phải không?”
“Ừ, đúng vậy. Sao thế?”
“Năm ngoái bọn con không được coi!” Đô Đô chen vào ngay: “Năm nay nhất định phải cho bọn con đi coi!”
Bạch Nguyệt Quý nghe xong liền gắt:
“Cái cảnh tượng đó thì đi coi cái gì, ở nhà hết cho mẹ!”
Năm ngoái cô không ngăn cản vì đã sớm biết sẽ không g.i.ế.c được lợn, nên không coi là vấn đề.
Nhưng năm nay khác, chắc chắn sẽ mổ lợn.
“Bọn con gan lắm, chuyện lớn chuyện nhỏ gì bọn con cũng coi được, có sợ đâu!”
“Đúng đó mẹ! Mẹ coi thường bọn con quá rồi. Năm Sinh cũng được đi đó!”
“Con muốn!” lão tam cũng mở miệng.
“Muốn muốn!” lão tứ lập tức phụ họa.
Đứa nào cũng muốn đi xem náo nhiệt.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý rất cứng rắn:
“Ở nhà chờ ăn thịt là được rồi, không ai được phép đi!”
Lão tam còn yên, chứ lão tứ bắt đầu chu miệng muốn khóc, Đâu Đâu với Đô Đô biết tính mẹ mình thế nào, càng la càng không có cửa, nên vội vàng dỗ dành em út.
Rồi cả hai nhìn bố mình với ánh mắt khẩn cầu, hi vọng anh ra tay giúp.
Chu Dã ra hiệu cho các con cứ yên tâm, để anh dùng “mỹ nam kế” thuyết phục mẹ tụi nhỏ.
Đêm đến, anh cũng bận rộn một trận thật sự.
Sau khi xong việc, ôm vợ trong lòng, anh nhẹ nhàng thương lượng:
“Em yên tâm, lúc đó anh sẽ che mắt tụi nhỏ, không để thấy cảnh ấy đâu. Cho chúng nó tham gia một chút thôi, con trai mà, đừng nuôi như chim trong lồng.”
Đâu Đâu và Đô Đô thì có thể đưa theo, lão tam với lão tứ thì dĩ nhiên khỏi bàn, không đi.
Bạch Nguyệt Quý lười biếng rúc trong lòng anh:
“Anh một mình thì che sao nổi hai đứa?”
“Thì để người đứng cạnh che giúp một đứa, vậy là đủ.”
Thật ra cô cũng không phải phản đối chuyện con nít đi coi g.i.ế.c lợn, chỉ là sợ chúng nhỏ quá, bị ám ảnh thì không ổn.
“Anh thật sự lo được chứ?”
Chu Dã cười:
“Con ruột anh mà, sao để chúng nó bị dọa được? Một năm có một lần, mà lỡ chúng nó không được coi, trong khi con người ta được theo, thì chúng nó dễ tủi thân lắm đó.”
“…Vậy thì dắt đi đi.” – Bạch Nguyệt Quý cuối cùng cũng đồng ý.
Chu Dã cười rạng rỡ, lập tức rướn người lên hôn vợ một cái, rồi lật người đè xuống lần nữa.
Bạch Nguyệt Quý giơ tay đ.ấ.m nhẹ vào anh, nhưng vừa bị hôn tiếp là đầu óc đã lạc lối.
Mỹ nam kế này, rốt cuộc vẫn là đắc thắng hoàn toàn.