Trong tháng Chạp, ngoài đại sự cuối năm là g.i.ế.c lợn, còn có một ngày lễ không thể thiếu: Tết Tịch Bát.
Vào đúng ngày đó, sáng sớm tinh mơ, Chu Dã đã dậy sớm nấu nồi cháo Tịch Bát thơm lừng, vừa mở nắp là mùi thơm lan khắp nhà, khiến ai nấy đều thèm ăn.
Lão tam và lão tứ còn chưa dậy, nhưng Đâu Đâu và Đô Đô thì đã thức sớm, ăn xong bát cháo Tịch Bát rồi cùng nhau xách hộp cơm đi đưa cháo cho người thân trong thôn.
Những năm trước đều là Chu Dã đi đưa, năm nay anh giao nhiệm vụ ấy cho hai cậu con trai.
Mang cho nhà chú Trương, nhà Lý Phong Thu, nhà chị dâu Đại Sơn, nhà lão đội trưởng, nhà chú Đào, và tất nhiên không thể thiếu nhà của Lý Thái Sơn.
Lý Thái Sơn thấy hai đứa nhỏ tới liền mừng rỡ, còn bốc cho chúng một nắm táo đỏ, rồi cũng dẫn con trai mình tới trả cháo.
Dù nguyên liệu không nhiều bằng cháo nhà Chu Dã nấu, nhưng hương vị vẫn ngon lành, ngọt dịu.
Tết Tịch Bát năm nay còn náo nhiệt hơn năm ngoái, vì trong nhà lại có thêm hai đứa nhỏ biết nhảy biết chạy, khiến cho không khí gia đình lúc nào cũng rộn ràng.
Cả thôn cũng đều bận rộn qua lại thăm hỏi, trao đổi cháo lễ. Sau khi phần “giao lưu xã hội” kết thúc, chị dâu Lý, chị dâu Đại Sơn, vợ Đào Ngoã Phiến đều tụ về nhà chú Trương để tụ tập.
Họ còn nhờ Mãn Thương chạy sang gọi Bạch Nguyệt Quý, rủ cô xem có rảnh thì sang tán gẫu chút cho vui.
Hôm nay là lễ, Bạch Nguyệt Quý không viết bản thảo, tự thưởng cho mình ngày nghỉ, liền dẫn Đâu Đâu, Đô Đô, lão tam và lão tứ cùng đến chơi.
“Niên Sinh, em với Lâm Lâm đã ăn cháo Tịch Bát chưa?” Đô Đô hỏi.
Niên Sinh gật đầu: “Ăn rồi, ngon lắm! Mấy anh em vô đây đi, nhà em có bánh củ cải, để em lấy cho ăn.”
Đâu Đâu và Đô Đô không khách sáo gì, lão tam và lão tứ chưa từng ăn bánh củ cải, thế là cả bọn kéo nhau vào nhà Niên Sinh ăn luôn.
Bạch Nguyệt Quý chỉ biết dở khóc dở cười, nhưng cũng không ngăn, mấy đứa ăn no rồi, cùng lắm ăn được vài miếng bánh củ cải thôi.
Khi vào phòng, thấy chị dâu Lý, chị dâu Đại Sơn, vợ Đào Ngoã Phiến và Kim Tiểu Linh đều đã đến, ai nấy mang theo đủ loại đồ ăn vặt tự làm như bánh hồng, hạt dưa rang, đậu phộng muối…, cô đùa:
“Các chị thì mỗi người mang chút gì, còn em tới tay không, tới chỉ để ăn.”
Chị dâu Lý cười: “Thôi nào, vào ngồi đi, chị em gặp nhau là vui rồi.”
Chị dâu Đại Sơn tiếp lời: “Em mà rảnh tới chơi là quý lắm rồi.”
“Viết bản thảo tốn sức lắm, nên em cũng ít ra ngoài.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.
Kim Tiểu Linh nói: “Làm nghề viết lách thì đúng là hao não thật đấy. Nếu chị chịu được vị đó, có thể nấu óc lợn hầm đương quy, bổ não lắm. Em nghe người ta nói vậy.”
Trương Xảo Muội tiếp lời: “Đầu dê cũng tốt, năm nay đội mình g.i.ế.c hai con dê, em lấy một cái mà hầm ăn, bổ lắm đó.”
Bạch Nguyệt Quý cười: “Óc lợn thì em không chịu nổi, nhưng đầu dê thì năm nay thử xem.”
Nhưng không phải cô ăn, mà cô định nấu cho Chu Dã ăn, đã dặn anh chuẩn bị đầy đủ gia vị từ lâu rồi, chỉ chờ lúc đó là nấu thôi.
Sau khi chuyện ăn uống xong, cả nhóm lại chuyển sang bàn chuyện chia lương thực và phát tiền năm nay.
Mỗi nhà có thu hoạch riêng, chuyện rôm rả một hồi lại chuyển sang chuyện của người khác, như chuyện cô em chồng của chị dâu Đại Sơn, Lý Tiểu Lệ.
Vợ Đào Ngoã Phiến hỏi: “Năm nay sao rồi? Vài bữa lại quay về nhà mẹ đẻ khóc lóc, không phải một lần đâu nhé?”
Chị dâu Lý nói: “chia nhà rồi, chắc chồng không lo được việc, nên cuộc sống khó khăn chứ gì?”
Kim Tiểu Linh tiếp: “Lại quay về đòi tiền nữa à?”
Chị dâu Đại Sơn cũng không giấu: “Ừ, lần này lấy lý do con bệnh, bảo quay về vay tiền để khám bệnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói là vay tiền cho con, nhưng ai cũng biết chỉ là cớ, mục đích là vòi tiền từ bố mẹ ruột.
Nhưng lần này không thành công, lúc cô ta khóc lóc quay về, anh cả Lý Đại Hải đang ở nhà cũ, lão đội trưởng có mặt.
Lão đội trưởng cho Lý Đại Hải chở xe đạp tới tận nhà xem cháu có bệnh thật không, nếu thật thì sao lại để nó khổ?
Vừa nghe vậy, Lý Tiểu Lệ liền hoảng hốt, đòi đi theo, nhưng bị ông ngăn lại, bảo cứ ngồi yên ở nhà.
Thấy con gái phản ứng như thế, ông đã hiểu ra tất cả, quả nhiên như dự đoán, chẳng có đứa trẻ nào bệnh cả, tất cả chỉ là mượn cớ để vòi tiền.
Kết quả, lão đội trưởng tức đến tím mặt, Lý Tiểu Lệ không moi được xu nào, ngược lại bị ăn đòn bằng dây lưng.
Bác gái Tôn định can, cũng bị quất cho vài roi.
Cuối cùng, lão đội trưởng tuyên bố thẳng:
“Về sau cho dù nó có c.h.ế.t đói trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không để mẹ nó giúp nó một hạt gạo!”
Lý Tiểu Lệ vừa tức vừa tủi, vừa khóc vừa bỏ về nhà chồng.
Cô ta nghĩ: Nếu không phải chồng mình vô dụng, chẳng biết làm gì, thì sao cô lại phải tính kế vòi tiền nhà mẹ đẻ thế này? Đàng hoàng ra, nhà mẹ đẻ vốn giàu có, là đội tiên tiến, lại còn có bố làm đội trưởng, lẽ ra dù không mở miệng xin, họ cũng nên tự biết điều mà giúp đỡ cô chứ!
Kết quả không những không moi được tiền, còn bị ăn đòn, rồi nghe một câu tuyệt tình đến thế!
Cô ta thề, không thèm quay lại nữa, sau này c.h.ế.t cũng đừng mong cô về thắp nhang!
Chị dâu Đại Sơn đương nhiên biết rõ chuyện này, nhưng không quan tâm nhiều, vì với cái tính nết của đứa em chồng này, thì thật sự không còn thuốc chữa.
Mấy người làm chị dâu, cũng đâu phải hôm nay mới thấy thất vọng, lạnh lòng từ lâu rồi.
Nói xong chuyện nhà chị dâu Đại Sơn, câu chuyện lại chuyển sang vợ Đào Ngoã Phiến.
“Chị có giới thiệu cháu gái bên nhà ngoại cho Đoạn Văn à?” chị dâu Đại Sơn hỏi.
Đoạn Văn là người nhà họ Đoạn, một trong ba anh em Đoạn Vũ, Đoạn Sơn, Đoạn Văn, từng bị mẹ kế hành hạ, sau này lớn lên thì ra riêng sống tự lập.
Vợ Đào Ngoã Phiến cười đáp: “Vừa hay tuổi tác hợp nhau, chị thấy Đoạn Văn hiền lành, chịu khó, gả về cũng yên tâm.”
“Cũng đúng, giờ ba anh em sống đàng hoàng, làm ăn đâu vào đấy rồi.” chị dâu Lý gật đầu.
“Đoạn lão đại thì sao? Yên ổn chưa?” Kim Tiểu Linh hỏi. Giờ cô đã hoàn toàn hòa nhập với đội Ngưu Mông, chuyện thôn nắm rõ từng ngóc ngách.
Nhà chị dâu Đại Sơn ở sát cạnh ba anh em họ Đoạn, bĩu môi nói:
“Giờ thì hối hận muốn c.h.ế.t rồi, chỉ mong được nhận lại ba đứa nó. Mấy hôm trước còn xảy ra một trận ầm ĩ, bác gái Đoạn mặt dày tới tận nơi khóc lóc, bảo nhớ cháu!”
“Không biết xấu hổ luôn đấy!” chị dâu Đại Sơn hừ lạnh.
Hồi đó, mẹ ruột của ba anh em nhà họ Đoạn là vì bị mẹ chồng đòi hỏi vô lý, chồng thì nhu nhược, không bênh vợ, cuối cùng chị ấy tức mà uất ức chết.
Hạt Dẻ Rang Đường
Sau đó, mẹ kế vào cửa, ba anh em chịu đủ cảnh địa ngục trần gian, thế mà bà già đó có từng thương lấy một lần?
Giờ ba đứa cháu đã lớn, trong đó có hai đứa đã là lao động khỏe mạnh, có công điểm cao, bà ta mới nhớ ra cháu?
Đáng nói là, bà ta còn rất ác độc, muốn ép Đoạn lão đại đuổi vợ đang ở trong nhà ra ngoài, nói chính vì người phụ nữ ấy mà mấy đứa cháu mới bỏ nhà đi.
Không ngờ, chị vợ đó không phải dạng hiền lành, vừa nghe liền xách d.a.o lao ra, suýt nữa bổ luôn Đoạn lão đại một nhát, sau đó còn xông thẳng tới nhà họ Đoạn, khiến bà ta rụng cả tóc vì hoảng.
Tóc bị cắt cả nắm, bà già sợ phát khiếp, từ đó không dám hó hé gì về việc đuổi người kia nữa.
Chỉ dám ở nhà khóc lóc than thân trách phận, rằng mình xui xẻo mới rước thú dữ về làm con dâu…
Nhưng ai nghe cũng chỉ cười khinh, gậy ông đập lưng ông mà thôi.