Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Chương 125:





Tần Trí Viễn không thể nhìn anh ấy cười dung tục như vậy được: “Cậu dùng cỡ bao nhiêu?”

Bác sĩ ngay lập tức nói: “Cỡ L.”

Tần Trí Viễn chậc một tiếng, bật cười nói: “Thật là tiếc, tôi là XXL, của cậu nhỏ quá, tôi dùng không được!”

Bác sĩ nghe vậy tức đến đen mặt: “Cái gì?? Anh đang nói tôi nhỏ? Có gan thì bây giờ chúng ta cởi quần ra so thử.”

Tần Trí Viễn còn lâu mới ấu trĩ như thế: “Không cởi quần ông đây cũng to hơn cậu.”

Nói xong, anh vội vàng rời đi, chỉ để lại bác sĩ đang chửi rủa ở đằng sau.

Trong tay không còn hàng dự trữ nữa, sau khi về đến nhà, Tần Trí Viễn từ bỏ suy nghĩ hôm nay làm nốt hai cái bao cuối cùng, Ôn Như Ý vốn dĩ đã nghĩ sẵn cách để từ chối anh, kết quả anh về đến nhà cũng không quấn lấy cô, chỉ ở nhà dọn dẹp vệ sinh, còn sửa tường nhà lại.

Mặc dù cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng lười hỏi, hiếm khi cô thanh tịnh, chỉnh lý và viết suy nghĩ của cô thành bản thảo, đến tối, cuối cùng cũng làm xong.

Ngày hôm sau nhà máy mới chính thức khởi công, bộ đội cũng rất nể mặt, phối hợp với Phúc Nhân treo hồng hoa làm nghi thức, lại đốt pháo và phát biểu, làm náo nhiệt như kết hôn vậy.

Sau khi nghi lễ kết thúc thì chính thức khởi công, lần này ngoại trừ đơn hàng của Phúc Nhân ra, bộ đội cũng lấy được một lô hàng hải sản khô từ bộ đội anh em khác, bây giờ gấp nhất là đơn hàng này, cho nên sau khi khởi công, nhà máy ưu tiên sắp xếp sấy khô lô hàng này trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

May

Trong xưởng, mặc dù các công nhân đều là lính mới, nhưng ai nấy cũng đều bận tối mày tối mặt, ai cần lựa hàng thì lựa hàng, ai cần rửa hàng thì rửa hàng, ai cần cắt hàng thì cắt hàng, những chiếc thùng gỗ và khung cá được sắp xếp ngay ngắn. Nhìn vào bên trong, có một số máy móc được sắp xếp theo thứ tự quy trình, chúng đang phát ra những âm thanh ầm ầm, trông giống như một dây chuyền sản xuất rất thành thạo.

Ôn Như Ý không cần làm công việc tay chân, cô chỉ phụ trách giám sát tình hình làm việc của công nhân, trừ đi những người đánh bắt cá bên ngoài, hơn nửa công nhân ở đây đều là nữ, còn đều là quân tẩu ở khu ký túc xá gia đình, mọi người đều quen biết nhau, nhìn thấy cô đến giám sát cũng cười cười chào cô.

Sau đó bộ phận hậu cần thống nhất mở một cuộc họp, trong cuộc họp mọi người đều tự giới thiệu bản thân, những nhân viên quản lý này một nửa là người của Phúc Nhân đến, nửa còn lại chính là nhân viên quản lý của bộ đội vừa mới chọn ra.

Sau khi họp xong, cuối cùng Ôn Như Ý cũng có cơ hội tìm Phùng Ngọc Phân, nộp báo cáo của cô cho cô ấy.

Phùng Ngọc Phân đang nói chuyện với xưởng trưởng mới nhậm chức Trần Kim, nhìn thấy Ôn Như Ý đi đến, cô ấy dừng lại, vốn dĩ cô ấy cũng không có quá nhiều hi vọng đối với Ôn Như Ý, dẫu sao lúc trước cô cũng chưa thật sự tiếp xúc với những thứ đồ trong phương diện này, nhưng sau khi xem xong, cô ấy cảm thấy hình như bản thân có hơi đánh giá thấp nữ đồng chí này rồi.

Trong bản thảo mà Ôn Như Ý đưa, nhắc đến thực phẩm đồ biển có rất nhiều loại, có sản phẩm đông lạnh, thực phẩm rong biển, thực phẩm hải sản đóng hộp, chế phẩm sinh vật biển, thủy sản khô và ngâm chua, gia vị hải sản. Cô kiến nghị phân xưởng sau này cũng có thể sản xuất theo các loại này, đặc biệt là loại đóng hộp, như thế cũng sẽ mang đến cho người tiêu dùng nhiều sự lựa chọn hơn, đến lúc đó sẽ xem lại nào bán chạy rồi mới tập trung vào sản phẩm đó.

Ngoài ra cô nhắc đến đồ hộp trái cây cũng có rất nhiều loại, nào là sơn tra, xoài, lê, đào, dứa, quýt, còn đề xuất ngoại trừ làm đồ hộp ra, họ còn có thể làm một ít trái cây sấy khô, thậm chí còn đề xuất làm cháo bát bảo.

Những đề xuất này không giống như là một người lính mới đề xuất ra, giống như là công nhân lâu năm của Phúc Nhân bọn họ, sau khi Phùng Ngọc Phân xem xong, cười hỏi cô: “Đây đều là một mình cô làm sao?”

Ôn Như Ý gật đầu, nếu như cô ở công ty học lâu thêm chút nữa, có thể cô sẽ viết nhiều hơn, nhưng những điều này bây giờ chắc cũng đủ dùng rồi: “Phải, những gì tôi có thể nghĩ ra được đều ghi ra hết rồi.”

Trần Kim khẽ nhíu mày: “Những loại phía trước cô nói, chúng tôi đều hiểu, nhưng cháo bát bảo mà cô nói có phải là cháo lạp bát mà tôi nghĩ tới không?”

Ôn Như Ý gật đầu: “Chính là cái mà anh nghĩ đến.”