Trần Kim cười một tiếng: “Thế không phải ai ai cũng biết làm món đó sao? Cô làm rồi bán cho ai? Còn nữa, xưởng chúng ta chủ yếu tập trung vào hải sản, cháo bát bảo này căn bản là không liên quan đến xưởng chúng ta, tôi thấy cái này hay là thôi đi?”
Thấy giọng điệu anh ta có chút bốc đồng, Phùng Ngọc Phân vội nói: “Ý của anh ấy là, Phúc Nhân chúng tôi chủ yếu làm sản phẩm gia công hải sản, nếu thật sự làm cháo bát bảo gì đó, kỹ thuật của xưởng chúng ta có thể không ổn.”
Trần Kim là xưởng trưởng mới của phân xưởng, được điều lên từ phân xưởng bên kia, ít nhiều có chút kiêu ngạo, có chút không hài lòng đối với việc Phúc Nhân hợp tác với bộ đội, cho nên Ôn Như Ý biết anh ta cũng có hiềm khích với mình, nhưng mà không sao, dù sao cô cũng chỉ là đề xuất: “Tôi biết, cháo bát bảo có thể làm thành loại đồ hộp, nếu như nhà máy mới quyết định làm những loại đồ hộp khác, thế thì tại sao làm cháo bát bảo lại không được? Hơn nữa cách làm của nó cũng không phức tạp, càng không cần kỹ thuật gì, xưởng chúng ta có thiết bị diệt vi khuẩn và đóng hộp, còn có không gian, tôi cảm thấy có thể làm thử.”
Trần Kim bỗng chốc ngây người, mặc dù rất muốn phản bác lời của cô, nhưng nghĩ lại thật ra cô nói cũng không sai, cháo lạp bát cũng có thể làm thành đồ hộp, chỉ là anh ta có chút khó chịu: “Ý của tôi là, thứ mà ai cũng biết làm, nó không có sức cạnh tranh, không đáng để chúng ta làm.”
Ôn Như Ý cười: “Vẫn còn chưa thử thì làm sao biết nó không được? Bây giờ hình như cũng còn hơn một tháng nữa là đến Tết Lạp Bát rồi, đến lúc đó lại là lúc gần kết thúc một năm và bước sang năm mới, nếu như chúng ta có thể làm ra và bán cùng với sản phẩm vốn có của chúng ta, đến lúc đó ai biết nó không được chứ?”
May
Phùng Ngọc Phân khẽ ngây người, quả thực hình như sắp cuối năm, nếu như thật sự sản xuất, đến lúc đó bán ra cũng vừa hay, nếu như đến lúc đó không bán được, nhất định cũng sẽ được xưởng tiêu thụ, đúng là có thể làm thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô ấy vẫn chưa đáp lại Trần Kim đã nói trước: “Nếu chuyện này đã do cô đề xuất, cô phụ trách là được, cô cũng cho chúng tôi xem thực lực của bộ đội đi.”
Phùng Ngọc Phân lại vội giải thích: “Ý của anh ấy là chúng ta cố gắng đừng xáo trộn sản phẩm, cho nên hai loại sản phẩm khác nhau này chúng tôi cũng chuẩn bị tách riêng ra, đến lúc đó cô có thể phải phụ trách ở phương diện này.”
Nói rồi, cô ấy lại bổ sung thêm: “Nhưng mà cô yên tâm, nếu xưởng chính chúng ta nói làm, tôi cũng sẽ cùng phụ trách với cô.”
Ôn Như Ý nghĩ thấy cũng được, dẫu sao đồ hộp hải sản ở đây Phúc Nhân đã quá thành thạo r, bản thân cô chen một tay vào nữa cũng không cần thiết, nếu như có thể làm được đồ hộp trái cây và cháo bát bảo cũng là thành tựu mà.
Đừng thấy kỹ thuật của hai thứ này hình như rất đơn giản, Ôn Như Ý cũng biết nấu ăn, nhưng cô chưa làm qua thứ này bao giờ, cho nên cô cùng với Phùng Ngọc Phân bắt đầu nghiên cứu hai thứ này nên làm như thế nào.
Trên thị trường có bán trái cây đóng hộp, chỉ là bán không nhiều, cái này dễ nghiên cứu, tìm người nghe ngóng một chút là được rồi, đem bình đi tiệt trùng, sau đó cho trái cây cắt miếng và đường phèn vào nồi hấp vài phút rồi lấy ra, đậy kín nắp và để nguội, sau đó cơ bản là đã xong, còn cháo lạp bát cũng dễ làm, giống như nấu cơm vậy, ngâm nguyên liệu, rồi hầm từ từ, hầm đến khi cháo chín rồi thêm đường vào, những món này ở nhà ăn cũng biết làm, chủ yếu vẫn là nguyên vật liệu.
Nhưng giống như những thứ đồ cần đưa vào thị trường này, họ phải làm đến mức tốt nhất, nếu không sẽ không có cách nào thuyết phục người tiêu dùng, cho nên mấy ngày hôm nay Ôn Như Ý với Phùng Ngọc Phân vẫn luôn ở phòng nghiên cứu và phát triển làm việc, sau nhiều ngày thử nghiệm hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới làm ra trái cây đóng hộp và cháo lạp bát mà toàn xưởng đều công nhận.
Nhưng mà Trần Kim không hề nhận thành quả của họ, cảm thấy không hài lòng với mùi vị này, cho nên không vui khi để họ sản xuất dây chuyền, họ lại làm đi làm lại hàng mẫu, mới đó mà đã nửa tháng trôi qua rồi, lô hàng đầu tiên của bộ đội anh em đã có rồi, bọn họ đã bắt đầu nhận đơn hàng thứ hai, bên này Trần Kim vẫn không hé răng.