Từ sau khi biết con mình mang thai, Triệu Tú Hoa đã muốn đến từ lâu, nhưng lại lo sợ làm phiền đến hai con, mãi cho đến khi Tần Trí Viễn liên lạc với bà, lại liên lạc với Ôn Vệ Quốc, nên bà mới có cơ hội đến: “Cha con về nhà trước, sau đó mới cùng mẹ đến đây.”
Ôn Như Ý cười híp mắt nhìn bà, hỏi: “Thế lần này cha mẹ không về nữa nhỉ?”
Nói đến cái này, Triệu Tú Hoa ngừng một lúc rồi đáp: “Vài ngày nữa cha con nhất định phải quay về, cha con chỉ là xin nông trường nghỉ phép, bên này mẹ cũng không nhiều việc, có thể ở thêm vài ngày.”
Ôn Như Ý quay sang nhìn Tần Trí Viễn, hỏi: “Lần này là cha em xin nghỉ phép sao?”
Tần Trí Viễn vẫn chưa đáp lại, Ôn Vệ Quốc đã nói: “Phải, cha chỉ là xin nghỉ phép, hết ngày nghỉ thì phải quay về, nhưng mà con không cần lo lắng, bây giờ cha ở nông trường cũng rất tốt, nếu không lần này cũng không có cơ hội đến đây.”
Ôn Như Ý nghĩ lại cũng đúng, bây giờ Ôn Vệ Quốc chưa sửa lại án xử sai, nhất định phải quay về, cô nhìn vào trong phòng một cái, hỏi: “Có phải mẹ Khương cũng đến rồi không?”
Triệu Tú Hoa vội nói: “Không có, bà ấy còn bận đi làm nữa đấy, nhưng mà mẹ Khương mang cho tụi con rất nhiều đồ.”
Bà nói xong, vội vàng buông cô ra, đi mở hành lý mà hôm nay bọn họ mang đến: “Những đồ này đều là mẹ đi tìm người lấy, cũng không biết bây giờ khẩu vị của con như thế nào, có thích ăn những đồ này không.”
Những chiếc túi xếp dọc theo bức tường chứa đầy những thứ mà Triệu Tú Hoa mang theo lần này, bao gồm quần áo em bé, mũ, tất, tã lót và một loạt những thứ khác, ngoài những thứ này còn có gạo trắng tươi, có ngũ cốc nguyên hạt dễ tiêu, ngoài ra còn có thịt gác bếp và một số loại thảo dược Trung y bổ sung khí huyết và dầu ô liu, tựa như họ hận không thể mang tất cả mọi thứ đến đây vậy.
Nhìn một đống đồ trẻ em, Ôn Như Ý khẽ trừng to mắt, nói: “Mẹ, đứa con trong bụng con còn chưa được ba tháng nữa đấy, mọi người chuẩn bị nhiều đồ như vậy làm gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Triệu Tú Hoa không tính đứa bé mấy tháng, họ nên chuẩn bị những đồ gì thì nhất định phải chuẩn bị: “Như vậy vẫn còn chưa đủ đấy, hai đứa trẻ tuổi tụi con cái gì cũng không hiểu, hai mẹ phải chuẩn bị, nhưng mà môi trường sống ở chỗ tụi con cũng không tệ, hình như cũng không thiếu thứ gì, may mà mẹ không có mang rau xanh đến, nếu không thì uổng phí.”
May
Ở kiếp trước Ôn Như Ý không cảm nhận được sự quan tâm nhiệt tình như vậy, nhưng bây giờ cô cảm nhận được, ngọt như đường, cô mím môi, sống mũi hơi cay cay, nhất thời không biết phải nói gì.
Triệu Tú Hoa không nhận ra sự bất thường của cô, lập tức lấy ra ba cái hồng bao: “Đây là hồng bao mà anh trai và chị dâu con cho đứa bé, nói không biết mua cái gì, nên đưa tiền bảo con tự mua, còn một phần là của đồng chí Khương Nguyệt Anh, nói là cho con với con của con.”
Ôn Như Ý vẫn chưa đáp lại, Tần Trí Viễn lập tức nhận lấy hồng bao: “Để anh xem thử mẹ anh cho bao nhiêu, đây là đứa con đầu tiên của thế hệ tiếp theo nhà họ Tần, cho ít quá không được đâu.”
Ôn Như Ý trực tiếp trừng mắt nhìn người đàn ông: “Cũng đâu phải cho anh, sao anh lại giành lấy?”
Tần Trí Viễn mở hồng bao ra xem, sau đó đưa nó cho Ôn Như Ý: “Quả thực không ít, anh đoán chắc cũng một nghìn tệ, em đếm thử.”
Triệu Tú Hoa nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, cười thành tiếng: “Được rồi, ăn cơm trước đi, lát nữa đếm tiền sau.”
Lúc ăn cơm, Triệu Tú Hoa thấy Ôn Như Ý ăn rất ngon miệng, không hề có triệu chứng ốm nghén, còn ăn được đồ chua, bà thầm nghĩ trong lòng cái thai này của cô liệu sẽ là con trai không?
Nếu như con đầu là con trai thì tốt, tình cảm hai vợ chồng xem như là vững chắc, tránh để sau này người ta nói này nói kia, đợi sau khi sinh con trai xong, sau này sinh thêm con gái, hoặc là không sinh nữa cũng được.
Nghĩ đến đây, bà cũng không kìm được mà cười hỏi: “Mẹ nghe Tiểu Tần nói lần này con mang thai khá may mắn, không có triệu chứng gì đúng không?”
Ôn Như Ý gật đầu: “Con không ói, anh ấy ói rồi, ói rất dữ dội.”
Ôn Vệ Quốc lúc nãy cũng nghe Tần Trí Viễn nói qua, ông cảm thấy khá kỳ lạ, phụ nữ mang thai mà tại sao đàn ông lại ói? Nhưng mà con rể ói vẫn tốt hơn là con gái ói, ông bật cười nói: “Thế thì tốt, cha còn sợ con ói nhiều quá sẽ khó chịu.”