Ôn Vệ Quốc cong khóe môi: “Vậy không được, cha nhất định phải quay về, nếu không thì làm sao phục hôn với mẹ con được?”
Lời ông vừa dứt, Ôn Như Ý lập tức ngước mắt nhìn Triệu Tú Hoa: “Mẹ, cha mẹ quyết định phục hôn rồi sao?”
Triệu Tú Hoa khẽ rũ mắt: “Thật ra cũng không tính là phục hôn, lúc trước cha mẹ cắt đứt quan hệ là có lên báo, lúc đó cha con bị bắt đi, cho nên cũng không có cách nào làm thủ tục nhận đơn ly hôn, nói một cách nghiêm khắc thì nên nói là đi làm lại giấy chứng nhận kết hôn.”
Tần Trí Viễn cũng cười nói: “Như thế cũng vừa hay, cha mẹ về sớm chút, cũng có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày.”
Mặc dù Tần Trí Viễn bảo họ về Giang Thành trước, nhưng Ôn Như Ý mới ra tháng, cô vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, cho nên Triệu Tú Hoa cũng không bằng lòng lắm, quyết định đợi đến khi Hội chợ Canton diễn ra sẽ cùng với họ ra hải đảo.
Thời gian dần dần bước vào tháng 10, thời tiết bắt đầu mát mẻ hơn chút, mặc dù vẫn chưa đến lúc Ôn Như Ý đi làm, nhưng Hội chợ Canton đang đến gần, cô cũng bắt đầu đi làm, bận rộn đào tạo và chuẩn bị những thứ mà Hội chợ cần, có được kinh nghiệm tham gia lần trước, lần này sự chuẩn bị của họ càng thuận lợi hơn rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đến ngày xuất phát, Ôn Như Ý không ngồi xe của xưởng chính đến thành phố Thanh, mà là Tần Trí Viễn mượn xe của bộ đội, chở cô cùng với Triệu Tú Hoa và Ôn Vệ Quốc cùng nhau đến xưởng chính Phúc Nhân, sau đó họ đi theo xe của xưởng chính để cùng nhau xuất phát đến Dương Thành, còn Ôn Vệ Quốc và Triệu Tú Hoa thì từ thành phố Thanh đi tàu hỏa về Giang Thành.
Hành trình lần này thuận lợi hơn lần trước rất nhiều, có lẽ là do xe khá tốt, kỹ thuật lái xe của Tần Trí Viễn cũng khá vững, trên đường đi Ôn Như Ý cũng không ói nữa, đến Dương Thành, họ lại đổi một khách sạn mới, điều kiện chỗ ở sạch sẽ và tiện lợi hơn nhà nghỉ lần trước, và lần này họ đã tiến hành đào tạo trước một thời gian dài, ở Hội chợ giao dịch, Ôn Như Ý không bận rộn như lúc trước, mọi người cũng không sợ trước sợ sau, chỉ đợi khách hàng đến tìm như lúc trước nữa, thậm chí có vài nhân viên nghiệp vụ còn chủ động đi tìm khách hàng để chào hàng.
Ngày đầu tiên, tổng cộng họ giao dịch được tổng số tiền đơn hàng là hơn 50 vạn, nhiều hơn lần trước 10 vạn, ngày thứ hai họ cũng giao dịch được 50 vạn, chỉ với hai ngày mà thôi, họ đã hoàn thành được mục tiêu sơ cấp của xưởng rồi, mọi người đều rất vui mừng, nhưng cũng không thể sơ suất được, mỗi tối sau khi quay về, họ đều phân tích nguyên nhân chủ yếu những đơn hàng đàm phán không thành công, và ngày hôm sau nên chú ý những điều gì.
Lần này mặc dù Tần Trí Viễn không thể vào Hội chợ Canton, nhưng mà nhìn dáng vẻ ăn nói đĩnh đạc của Ôn Như Ý khi họ phân tích nguyên nhân, anh biết người phụ nữ này thật sự có thực lực, may mà ban đầu anh kiên trì mặt dày đi tìm cô để chứng minh mình là người tốt, nếu không cô vợ tốt như vậy sẽ bay mất.
Hội chợ diễn ra 10 ngày liên tục, công việc của Ôn Như Ý tiến triển thuận lợi hơn trong tưởng tượng, sau khi ngày cuối cùng của Hội chợ giao dịch kết thúc, họ tính sơ qua tổng số tiền giao dịch có được, Hội chợ giao dịch lần này tổng cộng họ lấy được tổng số tiền đơn hàng là 309 vạn, nhiều hơn lần trước hẳn 80 vạn!
Ban đầu mục tiêu của mọi người đối với Hội chợ giao dịch lần này là không được kém hơn lần trước là được rồi, nhưng không ngờ lại nhiều hơn nhiều như vậy, mọi người đều rất vui mừng, không kìm được sự kích động mà ôm nhau hoan hô.
May
Theo như thường lệ, buổi tối nay mọi người tụ tập lại với nhau cùng đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm, trên bàn ăn, Phương Tiền Tiến hỏi Ôn Như Ý: “Ngày mai cô có muốn ra ngoài đi dạo chơi cùng với chúng tôi không?”
Lần này trạng thái của Ôn Như Ý tốt hơn lần trước, lần trước đến mà cô cũng không thể ra ngoài chơi, cho nên lần này dù như thế nào cũng phải dẫn chồng và con ra ngoài chơi một chuyến mới được: “Đương nhiên là muốn đi, hiếm khi xưởng thanh toán, tôi không đi cũng uổng phí!”