Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Chương 176: Đại Kết Cục 3



Vì thế tối hôm đó họ đã chuẩn bị một số lịch trình đi chơi, kế hoạch là đến công viên và sở thú gần đó trước, sau đó đi xem tháp, cuối cùng đi dạo trong tòa nhà bách hóa, mua ít quà rồi quay về.

Nhưng mà về đến khách sạn hỏi vị trí của những địa điểm này mới biết những chỗ này đều cách họ khá xa, Ôn Như Ý dẫn theo con cũng không tiện đi xa như thế, cho nên ngày hôm sau cô không đi cùng với mọi người, chỉ đi với Tần Trí Viễn đến tòa nhà bách hóa gần đó, mua ít sữa bột cho con và ít quà rồi kết thúc chuyến du lịch lần này.

Cũng giống như lần trước, sau khi họ về đến xưởng chính, xưởng chính mở một cuộc họp tổng kết, cuộc họp lần này xưởng ủy và đảng ủy xưởng cũng đến, xét đến việc lần này mọi người đều biểu hiện vô cùng tốt khiến họ ngạc nhiên vui mừng, cho nên mỗi người đều nhận được phần thưởng tương ứng của mình, chẳng hạn như nhận được tiền thưởng, có người thì nhận được nhà ở của xưởng trước, có người thì được tăng lương.

May

Ôn Như Ý bây giờ đã là phó xưởng trưởng, tiền lương một tháng của cô bây giờ là gần 100 tệ, tăng lương đối với cô cũng không ảnh hưởng nhiều, cô cũng không cần nhà ở trong xưởng, cho nên đối với những phần thưởng này, thật ra nội tâm cô cũng không có lay động gì, nhưng khi đảng ủy xưởng chính thức tuyên bố xét duyệt đơn xin nhập đảng của cô và bổ nhiệm cho cô làm xưởng trưởng của xưởng chi nhánh cô cũng có chút kích động mà run rẩy.

Trời ơi, xem ra ban đầu Hạ Chí Cương thật sự không có vẽ bánh, cũng may mà lúc đó cô kiên trì muốn tham gia Hội chợ Canton, nếu không thì sẽ không có mọi thứ của ngày hôm nay!

Sau khi tan họp, Hạ Chí Cương đi đến chúc mừng cô: “Sau này xưởng chi nhánh của chúng ta, tôi giao cho cô đấy, cũng mong cô hãy đối xử với nó giống như với con mình vậy.”

Ôn Như ý cũng có hơi ngại mà cười nói: “Cảm ơn phó xưởng trưởng Hạ đã tin tưởng, tôi sẽ cố gắng hết sức để dẫn dắt xưởng chi nhánh của chúng ta ngày càng phát triển hơn! Thế chuyện cha tôi vào xưởng...”

Hạ Chí Cương cảm thấy Ôn Như ý làm việc rất đáng tin cậy, cho dù chỉ là một công nhân, cho dù là cô muốn tuyển vào, cũng sẽ hỏi ý kiến của họ: “Chuyện của xưởng chi nhánh cô cứ làm chủ đi, sau này chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của xưởng chúng ta, cô cứ việc quyết định mà làm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chuyện nhỏ như thế này thật ra Ôn Như Ý cũng không muốn hỏi Hạ Chí Cương, nhưng bây giờ dẫu sao vẫn còn trong thời kỳ mười năm cách mạng, có vài chuyện vẫn cần phải cẩn thận chút.

Sau khi họp xong, họ trở về hải đảo, vốn tưởng rằng Triệu Tú Hoa và Ôn Vệ Quốc sẽ không trở lại nhanh như thế, nhưng khi họ đến nơi, hai người họ đã ở trong nhà rồi.

Ôn Như Ý bước vào nhà thì hỏi họ đã làm lại giấy chứng nhận kết hôn chưa, Triệu Tú Hoa cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy chứng nhận ra cho cô xem.

Ôn Vệ Quốc trực tiếp hỏi cô tổng số tiền giao dịch lần này ở Hội chợ Canton, nhưng khi biết được giao dịch được hơn 300 vạn thì ông có hơi sửng sốt: “Xưởng chi nhánh bây giờ đã lợi hại như vậy rồi sao?”

Ôn Như Ý gật đầu, cười mỉm nói: “Phải đấy, cha, đều là nền tảng do nhà nước cung cấp, cho nên xưởng chi nhánh mới càng ngày càng phát triển, sau này cuộc sống cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

Lần này Ôn Vệ Quốc không có phản bác cô giống như lúc trước, lần này ông quay về ngoại trừ làm lại giấy chứng nhận kết hôn, ông còn dạo rất nhiều nơi ở Giang Thành, mới vài năm không gặp mà thôi, Giang Thành đã hoàn toàn khác lúc trước rồi, nhiều nhà cao tầng hơn, mặt đường cũng sạch sẽ hơn rất nhiều, mặc dù cách mạng ở đường lớn vẫn còn đang tiếp tục, nhưng bầu không khí dường như cũng nhẹ nhàng hơn chút, cũng không giống như lúc trước, người dân đổ ra đường bắt người, chỉ làm cách mạng không làm sản xuất, mỗi sáng bước ra đường cũng đều có thể nhìn thấy mọi người bận rộn đi làm.

Bây giờ ông cũng tin rằng, đất nước sẽ càng ngày càng tốt hơn, cho dù ông không có trở lại như ngày xưa, không thể khiến cho nhà hộ Ôn quay trở lại thời kỳ huy hoàng của quá khứ, nhưng cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt hơn bây giờ.

Ông không kìm được mà cảm thán: “Phải đấy, xưởng sẽ càng ngày càng phát triển, cuộc sống của chúng ta cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn.”