Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Chương 56:





Sự rầm rộ của lễ dạm ngõ này, ở đại viện bọn họ thật sự rất ít, cho nên nhiều người muốn xem náo nhiệt cũng đi theo sau bốn người họ đến nhà họ Ôn, vẫn chưa đến cửa nhà đấy, đã có vài đứa trẻ hô lớn, nói: “Chị Như Ý, người yêu chị đến rồi.”

Lúc này Ôn Như Ý và Triệu Tú Hoa đang hái rau trước nhà, nghe thấy lời này lập tức ngước mắt lên, chỉ thấy người đàn ông xách đồ trong tay, bên cạnh có ba người đang sôi nổi đi về phía nhà họ.

Triệu Tú Hoa ngây người một lúc, sau đó lập tức thu dọn giỏ rau của bà, bảo cô đi đón khách, Ôn Như Ý vẫn chưa chào, Tần Trí Viễn đã gọi cô một tiếng, sau đó lại chào hỏi Triệu Tú Hoa.

Ôn Như Ý nhìn anh một cái, lại nhìn ba người phía sau anh, không biết có phải áp lực đến từ người lớn hay không, hay là thẹn thùng đơn thuần mà mặt cô hơi đỏ: “Anh đến rồi à?”

Triệu Tú Hoa cũng mặt mày rạng rỡ nói: “Mọi người đến đúng là nhanh thật.”

Tần Trí Viễn cũng cười cười, rất nhanh chỉ ba người bên cạnh, giới thiệu từng người: “Đây là mẹ cháu, Khương Nguyệt Anh, đây là chủ tịch Dương Lệ Quyên của Hội phụ nữ, đây là chủ nhiệm bộ chính ủy của Ủy ban cách mạng, Mạc Kiệt Phong.”

Triệu Tú Hoa nghe anh nói xong, bà nhìn Khương Nguyệt Anh, ngây người một lúc, rất nhanh hỏi: “Chị là bộ trưởng Khương?”

Khương Nguyệt Anh cũng ngây người: “Chị biết tôi sao?”

Hôm trước Tần Trí Viễn chỉ nói mẹ anh làm ở Ủy ban cách mạng, không có nói tên là gì, bây giờ Triệu Tú Hoa vừa nhìn thấy người, nghe thấy tên, bà lập tức nhớ ra, lúc trước bà đến Ủy ban cách mạng nhìn thấy nhân sự dán ảnh của Khương Nguyệt Ảnh lên tường, trên đó viết bà ấy là bộ trưởng: “Tôi có nhìn thấy hình của chị ở Ủy ban cách mạng, nhưng bên ngoài đẹp hơn trong hình nhiều, Trí Viễn giống chị.”

Được người khác khen, Khương Nguyệt Anh cũng rất vui: “Làm gì có, đều sắp làm thông gia cả rồi, chị đừng gọi tôi là bộ trưởng gì đó, gọi tôi là Nguyệt Anh được rồi.”

Triệu Tú Hoa cười gật đầu, lại chào hai đồng chí bên cạnh bà ấy: “Xin chào hai đồng chí, tôi là mẹ của Như Ý, Triệu Tú Hoa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

May

Nói xong, bà kéo Ôn Như Ý lại: “Đây là con gái Như Ý nhà tôi.”

Bây giờ Ôn Như Ý không còn căng thẳng nữa, lúc này cô cũng thoải mái chào hỏi người lớn.

Lần này cuối cùng Khương Nguyệt Anh cũng biết người có thể khiến cây vạn tuế nhà bà ấy nở hoa trông như thế nào, khỏi phải nói, đúng là rất xinh đẹp, mắt to lông mày dài, mũi cao miệng nhỏ, đôi mắt long lanh, làn da cũng trắng như trứng gà bóc vỏ, có thể nói là ngoại trừ hơi gầy, nhìn thế nào cũng thấy đẹp, chả trách con trai bà ấy trúng chiêu.

Bà ấy không kìm được cười, nhìn Triệu Tú Hoa nói: “Tú Hoa à, chị nuôi dưỡng con gái tốt thật đấy, không những xinh đẹp, mà còn có thể giải quyết được vấn đề lớn gần ba mươi năm nay của tôi đấy.”

Triệu Tú Hoa nghe vậy ngây người một lát, sau khi phản ứng lại cũng biết đại khái ý của bà ấy nói, cũng bất giác ca tụng Tần Trí Viễn: “Làm gì có, là Như Ý nhà chúng tôi may mắn, gặp được Trí Viễn, con người cậu ấy quả thực khiêm tốn, lễ phép lại hiếu thảo, ưu tú hơn Minh Khang nhà chúng tôi nhiều.”

Hai người khen qua khen lại với nhau trước cửa nhà một lúc, cho đến khi Châu Mỹ Thanh ra khỏi phòng gọi người, một nhóm người mới xách đồ đạc bước vào nhà.

Ôn Như Ý nghe mấy người trò chuyện, trong đầu cô dần dần hiện lên một số ký ức, hình như đột nhiên nhớ đến một vài bình luận dưới nguyên tác, trong bình luận, có độc giả nói Khương Nguyệt Anh quản sản xuất là một tay cừ, nhưng hình như sau đó bởi vì nhiều lần xem mắt cho con trai lớn của bà ấy mà nổi tiếng.

Con trai lớn của bà ấy trở nên nổi tiếng trong trận chiến vào năm 70. Sau đó, vào những năm 80, trở thành tư lệnh viên trẻ nhất, nhưng hình như suốt đời độc thân, suýt khiến Khương Nguyệt Anh tức chết.

Nghĩ đến đây, Ôn Như Ý đột nhiên ngước mắt nhìn Tần Trí Viễn, lòng nghĩ thầm, người đàn ông này chắc không phải là con trai lớn đó của Khương Nguyệt Anh đó chứ?

Cô xuyên sách mang đến hiệu ứng cánh bướm khiến cho nội dung cốt truyện bị sai sao? Đại lão cũng kết hôn?

Cho nên cô được hời lớn?

Cô đi theo sau mọi người, nhìn Tần Trí Viễn, nhỏ tiếng nói: “Mẹ anh là bộ trưởng à? Sao anh không nói em biết?”