Ôn Như Ý khẽ trừng anh một cái: “Không c nói, anh chỉ nói mẹ anh đi làm ở Ủy ban cách mạng, không nói là lãnh đạo, hại em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đấy.”
Tần Trí Viễn không nhớ nữa, nhưng bây giờ điều này đã không còn quan trọng, anh chỉ cười nói: “Em lo lắng cái gì, mẹ anh rất thích em, em không nhìn ra sao?”
Ôn Như Ý hơi đỏ mặt, vừa nãy Khương Nguyệt Anh với Triệu Tú Hoa dành những lời khen có cánh cho nhau, từ đó quả thực cô có thể cảm nhận được niềm yêu thích của đối phương, cô vẫn chưa nói gì, lúc này Triệu Tú Hoa đã bảo cô đi rót trà cho khách uống, Tần Trí Viễn rất tự nhiên cũng đi theo giúp.
Nhìn thấy dáng vẻ chủ động niềm nở như vậy của con trai, tâm trạng của Khương Nguyệt Anh cực kỳ tốt, sau khi hàn thuyên một hồi với người nhà họ Ôn, đợi những người xem náo nhiệt bên ngoài rời đi, Khương Nguyệt Anh quay đầu đưa danh sách quà biếu cho Triệu Tú Hoa và bàn chuyện chính: “Chị xem thử danh sách quà này, nếu như cảm thấy vẫn còn muốn thêm gì đó cứ nói với chúng tôi.”
Triệu Tú Hoa cầm lấy danh sách xem, phía trước đều là một số thịt gà vịt, bánh kẹo gì đó, số lượng này thì bình thường, nhưng phía sau còn viết bàn trang điểm, tủ quần áo, giường, đồng hồ, xe đạp, máy may, radio và số tiền sáu trăm sáu mươi sáu tệ.
Bà khẽ hít một hơi, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi nhà họ Dương lúc trước, bà có chút lo lắng nói: “Cái này, có phải hơi nhiều rồi không? Thành phần của gia đình chúng tôi...”
Vừa hay Ôn Như Ý và Tần Trí Viễn bưng trà đi đến, Tần Trí Viễn lập tức nói: “Thím, đây là danh sách quà thông thường, nhà cháu đã tìm hiểu qua rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Khương Nguyệt Anh cũng gật đầu, nhìn Ôn Như Ý một cái: “Như Ý là một cô gái tốt, chúng ta kết hôn cần vui vẻ, những cái khác đừng nghĩ đến, đây cũng là thành ý của chúng tôi.”
Ôn Như Ý hơi đỏ mặt, cô đẩy trà qua nói: “Thím, mời thím uống trà.”
Dương Lệ Quyên cũng cười nói: “Bộ trưởng Khương nói phải, chúng ta kết hôn phải vui vẻ, cần náo nhiệt.”
Mạc Kiệt Phong đến cho đủ người, ông ấy không cần nói gì, nhưng cũng gật đầu biểu thị phụ họa.
Danh sách quà thông thường của người ta không có nhiều như thế, điều này Triệu Tú Hoa biết, nhưng nhà họ Tần có thể cho nhiều như vậy, thành ý thật sự có đủ, làm sao mà bà không biết được: “Nhưng chúng về đảo, những thứ này cũng không thể mang đi được, tôi thấy mấy thứ như giường này kia có thể giữ lại, đồng hồ, xe đạp, máy may hay raido thì mua đồng hồ được rồi, tiền còn lại để cho hai đứa đến bên kia tự mua thêm đồ đạc trong nhà cho chúng.”
Bà nói như vậy, Khương Nguyệt Anh cũng nghĩ đến khả năng này, bà ấy vẫn chưa đáp, Tần Trí Viễn đã nói: “Không sao đâu thím, sau khi về đảo, những đồ dùng gia đình này bọn cháu có thể mua tiếp.”
Triệu Tú Hoa không đồng ý, cảm thấy nhận nhiều đồ như vậy, lại không thể trả lại, sợ người khác nói này nói kia: “Thế làm sao được, sau này hai đứa còn phải sinh con, có nhiều việc cần phải dùng đến tiền, không được lãng phí, hơn nữa căn nhà nhỏ của thím cũng không chứa hết những đồ vật này.”
Vừa nhắc đến chuyện con cái, sự kiên trì ban đầu của Khương Nguyệt Anh cũng có chút lung lay, cuối cùng hai bên quyết định, những cái khác không đổi, trong số đồng hồ, xe đạp, máy may và radio thì mua đồng hồ với máy may, đồng hồ thì cho Ôn Như Ý, máy may không mang đi được thì xem như cho nhà họ Ôn, theo như cách nói của Tần Trí Viễn, công việc thủ công của Triệu Tú Hoa không tồi, nếu như có thêm máy may cũng xem như là hổ mọc thêm cánh.
May
Sau đó bàn đến thời gian kết hôn, Khương Nguyệt Anh nói: “Báo cáo về đội lần này của Tần Trí Viễn đã được duyệt mấy ngày trước rồi, thời gian cho chúng ta không nhiều, tôi thấy hôn sự định vào ngày 29 này, chị thấy được không?”
Vốn dĩ bà ấy còn lo Triệu Tú Hoa không đồng ý, nhưng ai ngờ bà ấy vừa nói xong Triệu Tú Hoa trực tiếp gật đầu: “Tôi cũng xem qua ngày 29, là ngày tốt, mặc dù thời gian rất gấp, nhưng những ngày tiếp theo không có ngày tốt nhiều, nên cứ quyết định như vậy đi.”