Người đàn ông bị lời nói của anh làm cho nổi giận: “Vị đồng chí này, tôi khuyên cậu bớt nói những lời vô ích này đi, nếu như không có chứng cứ, chúng tôi sẽ không đến đâu, các người không có tật giật mình thì để chúng tôi vào lục soát nhà, nếu không đợi lát nữa người của chúng tôi đến đủ, xông vào làm hư hỏng nhà của các người thì khó coi!”
Tần Trí Viễn tiến tới một bước, bảo vệ Ôn Như Ý ở đằng sau: “Muốn soát nhà thì mời ông lấy chứng cứ ra.”
Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng, đưa ngón tay ra chỉ anh: “Tôi hỏi cậu một lần nữa, có tránh ra không? Không tránh thì bây giờ tôi xông vào!”
Tần Trí Viễn nhìn chằm chằm ngón tay ông ta, cười giễu: “Khẩu khí lớn thật, nếu như hôm nay ông không lấy ra được chứng cứ thì tôi không tránh, ông tiến tới xem thử?”
Lúc này có nhiều người vây quanh như vậy, người đàn ông bỗng chốc cảm thấy mất mặt, trực tiếp nổi giận, ông ta quay đầu lại nhìn Hà Thắng Lợi và hai người của đội duy trì trật tự: “Mọi người vào lục soát!”
Ông ta vừa nói xong, Tần Trí Viễn lập tức đưa tay ra tóm lấy ngón tay còn đang chỉ của ông ta, ngay sau đó bẻ ngược cả cánh tay của ông ta ra sau lưng: “Ông không có chứng cứ mà vào thử xem, tôi bẻ gãy cánh tay của ông.”
Động tác bất ngờ của anh khiến mọi người có chút không phản ứng lại được, người đàn ông đó bị anh ép đến cong người lại, đau đến nỗi cứ kêu “ai ya ai ya” liên tục.
Hà Thắng Lợi ở bên cạnh cũng há hốc mồm, lập tức xông tới kéo tay của Tần Trí Viễn ra: “Cậu làm cái gì thế, mau buông tay ra cho tôi.”
Chút sức lực này đối với Tần Trí Viễn mà nói chỉ là gãi ngứa, một lần nữa anh nâng cao cánh tay của người đàn ông lên: “Các người tiến tới một bước nữa thử xem!”
Cánh tay người đàn ông một lần nữa bị kéo lên, ông ta đau đớn cứ kêu la, nhưng cũng không kiềm được mà hét lên: “Khoan hãy vào!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hà Thắng Lợi với hai người đó hoang mang, họ không ngờ vậy mà lại có người dám chống đối với người của Ủy ban cách mạng như vậy, Hà Thắng Lợi nhặt túi công văn bị rơi lúc nãy lên, khuyên giải: “Cậu, cậu đừng kích động đấy, chống đối với Ủy ban cách mạng, không có kết cục tốt đâu.”
Lúc này, một nhóm người vốn dĩ đang dọn dẹp bên trong cũng đi ra ngoài, nhìn thấy trong một đám người trước mắt vậy mà lại có người của đội duy trì trật tự, Triệu Tú Hoa có chút hoảng, Ôn Minh Khang nhíu mày vội vàng hỏi: “Như Ý, chuyện gì thế?”
Hà Thắng Lợi vừa nhìn thấy người trong nhà họ Ôn đều ra cả, vội vàng chửi mắng: “Có phải cậu mù rồi không, tình hình trước mắt là người nhà họ Ôn các người động tay với phó chủ nhiệm Tô Hữu Khánh của Ủy ban cách mạng chúng tôi, các người mau chóng bảo cậu ta buông tay ra, nếu không lát nữa chúng tôi không khách khí thật đâu.”
Ông ta nhấn mạnh ở mấy chữ “phó chủ nhiệm Tô Hữu Khánh”, Ôn Như Ý cũng nhanh chóng nói: “Họ nói em là phần tử phản cách mạng, nhưng không có chứng cứ mà muốn xông vào lục soát nhà, bọn em không cho, cho nên mới áp chế ông ta.”
Mạc Kiệt Phong nghe mà hơi nóng mặt, ông ấy vẫn chưa lên tiếng, Khương Nguyệt Anh đã nhìn ông ấy hỏi: “Chủ nhiệm Mạc, ông nhìn xem thử, Ủy ban cách mạng nhai đạo của các ông làm việc có phải không phù hợp điều lệ không?”
Nghe thấy ba từ “chủ nhiệm Mạc”, Tô Hữu Khánh đau đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, bây giờ cũng không quan tâm đau đớn nữa, ông ta trực tiếp ngước mắt nhìn qua, người phụ nữ vừa nói lúc nãy ăn mặc đơn giản, đầu tóc được chải gọn gàng, nhưng hình như nhìn hơi quen, nhất thời ông ta không nhớ ra được là ai, còn người đàn ông bên cạnh bà ấy không phải ai khác, chính là chủ nhiệm Mạc Kiệt Phong bộ chính trị Ủy ban cách mạng khu, là lãnh đạo đơn vị cấp trên của họ!
Con ngươi ông to hơi co lại: “Chủ nhiệm... Mạc, sao ông lại ở đây?”
Hà Thắng Lợi nghe thấy lời đó, lúc này cũng để ý đến người đàn ông bên cạnh người phụ nữ, ngây người hỏi: “Chủ nhiệm Mạc, sao ông lại ở cùng bọn họ?”
Sắc mặt Mạc Kiệt Phong tối đen như đáy nồi vậy, ông ấy nhìn mấy người bọn họ, nói: “Sao tôi không thể ở đây? Tô Hữu Khánh, tôi còn muốn hỏi, sao các người lại ở đây đấy?”
Tô Hữu Khánh vội vàng đáp: “Chuyện đó, chúng tôi nhận được thư tố cáo của quần chúng, nói Ôn Như Ý là phần tử phản cách mạng, cho nên đến đây.”
May
Hà Thắng Lợi cũng gật đầu: “Đúng, chính là nhận được thư tố cáo nên đến, họ không phối hợp!”