Mọi người đều không có ý kiến gì về ngày giờ, mặc dù không có ý kiến, nhưng Ôn Minh Khang vẫn cảm thấy Tần Trí Viễn cưới vợ dễ dàng quá, sợ anh không trân trọng, lấy tư cách anh vợ dặn dò anh: “Từ nhỏ đến giờ Như Ý chưa từng rời khỏi chúng tôi, tính cách em ấy mềm yếu, cũng vẫn còn trẻ, sau khi kết hôn cậu phải đối xử tốt với em ấy, nếu không tôi sẽ đến hải đảo tìm cậu tính sổ.”
Tần Trí Viễn vội vàng đảm bảo: “Anh cả, anh yên tâm, nếu như em không đối tốt với Như Ý, bộ quân phục này cũng không chứa chấp em.”
Triệu Tú Hoa lo lắng anh ấy sẽ nói mãi, vội vàng cười nói: “Có gì mà lo lắng chứ, bộ đội có chính ủy đấy, sẽ chú ý đến chúng.”
Nói xong bà lập tức nói tiếp: “Con mang cơm lên đi, mẹ thấy Mỹ Thanh cũng sắp nấu xong rồi, chúng ta dọn dẹp chút rồi ăn cơm thôi.”
Bà nói như vậy, mọi người trong nhà bắt đầu bận rộn, dọn dẹp bàn lại rồi mang đồ ăn lên, cùng nhau ăn bữa trưa vui vẻ, lúc chuẩn bị kết thúc, bên ngoài cũng không biết tình huống gì, đột nhiên có một trận cãi vã om sòm, Ôn Như Ý đang nghi hoặc thì nghe thấy bên ngoài có người gọi tên mình.
“Ai là Ôn Như Ý?”
Ôn Như Ý đứng dậy đi ra, nhìn thấy có bốn người đứng trong sân nhà họ, người đứng đầu hơi lớn tuổi, mặc áo trắng quần đen, trong tay còn cầm túi công văn, bên cạnh là người đàn ông cũng trạc tuổi ông ta, hai người phía sau họ đều mặc trang phục của đội duy trì trật tự, còn có đeo phù hiệu trên cánh tay
Ôn Như Ý khẽ nhíu mày hỏi: “Các người tìm tôi có chuyện gì?”
Người đứng đầu kia khẽ híp mắt, hừ lạnh một tiếng nói: “Bây giờ có người tố cáo cô là phần tử phản cách mạng, chúng tôi phải lục soát nhà cô, sau đó cô phải đi với chúng tôi một chuyến.”
Những lời ông ta nói chói tai đến nỗi một nhóm người vốn đang lang thang trong đại viện đều lao tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tội danh này quá đỗi khiến người ta kinh sợ, vì thế Ôn Như Ý không tin vào tai của mình, chỉ nhìn người đàn ông kia hỏi: “Chú nói gì? Tôi bị người ta tố táo là phần tử phản cách mạng?”
Người đàn ông lạnh giọng: “Đúng vậy, có người tố cáo cô, cho nên Ủy ban cách mạng chúng tôi phải tiến hành lục soát nhà cô.”
Lúc này Ôn Như Ý đã nghe rõ, đúng thật là có người tố cáo cô là phần tử phản cách mạng, tội danh này quá lớn, cho dù cho nguyên chủ, hay cho nhà họ Ôn mấy cái gan, họ cũng không dám làm như vậy!
“Chứng cứ đâu?”
May
Cô vẫn chưa đáp lại, Tần Trí Viễn từ phía sau cô bước ra, đứng bên cạnh cô, nhìn người đàn ông, nói: “Ông lấy chứng cứ phản cách mạng của cô ấy ra cho chúng tôi xem thử.”
Người đàn ông nhìn Tần Trí Viễn bên cạnh Ôn Như Ý, anh mặc trang phục thường ngày, thân hình cao lớn, khuôn mặt còn u ám, giống như muốn g.i.ế.c người vậy.
Lúc trước bọn họ có tìm hiểu qua nhà họ Ôn, những thứ khác đều bình thường, chỉ là gần đây Ôn Như Ý sắp kết hôn với một quân nhân, quân nhân đó không phải người bản địa, nghe nói là một doanh trưởng hay cái gì trưởng đó, nhìn dáng vẻ người đàn ông này, chắc có lẽ là quân nhân đó rồi.
Nhưng mà ông ta không sợ những điều này, quân nhân thì sao, bây giờ quân sự và chính trị không liên quan với nhau, quân nhân không thể quản những việc này, hơn nữa một người lính hải đảo xa xôi, đám bọn họ sẽ không để trong lòng.
Người đàn ông nhìn Ôn Như Ý, lạnh giọng: “Cô đừng cứng miệng, tôi biết các người vẫn luôn liên lạc qua thư với Ôn Vệ Quốc, ban đầu Ôn Vệ Quốc chính là vì phản động ngôn luận mà bị điều đi, ông ta phản cách mạng, cô cũng vậy!”
Ôn Như Ý vừa nghe thấy lời này là biết người hôm nay tố cáo cô chính là Dương Quốc Bình, bởi vì mấy hôm trước nguyên chủ có nhắc đến chuyện cha Ôn với anh ta, không ngờ anh ta lại bỉ ổi tố cáo cô như vậy: “Buồn cười, đừng nói chúng tôi không còn liên lạc nữa, cho dù thật sự có liên lạc, như thế là phần tử phản cách mạng sao? Ông nói tôi phải, ông lấy chứng cứ ra đi.”
Người đàn ông vẫn chưa tiếp lời, Hà Thắng Lợi ở bên cạnh ông ta đã lên tiếng: “Chứng cứ ở trong nhà các người, hôm nay chúng tôi phải lục soát ra!”
Tần Trí Viễn cười nghiêm nghị: “Chẳng lẽ mấy người không có chứng cứ, chỉ dựa vào một tờ đơn tố cáo mà muốn lục soát nhà chúng tôi đấy chứ? Ủy ban cách mạng nhai đạo các người làm việc đều không cần thể diện như vậy sao?”