Câu nói này của cô rất đột ngột, Tần Trí Viễn khẽ thở dốc, không nghe rõ: “Cái gì?”
Ôn Như Ý mím đôi môi khô khốc: “Có phải anh kết thúc rồi không?”
Cô nói câu này rất nhẹ nhàng, nhưng sự ngạc nhiên trong giọng nói vô cùng mạnh mẽ, thậm chí Tần Trí Viễn còn nghe ra được ý khác, anh trực tiếp tức cười, vốn dĩ định nói nhói lưng, nhưng nghe cô hỏi vậy, anh lập tức đổi: “Không phải, anh vẫn còn chưa bắt đầu...”
Ôn Như Ý thở phào nhẹ nhõm, cô nói mà, anh chỉ là cọ cọ chà chà mà thôi, vẫn chưa bắt đầu nữa đấy, sao có thể kết thúc rồi chứ, nhìn dáng vẻ của anh không giống vậy.
Là do cô nghĩ nhiều rồi, cô khẽ mím môi, chủ động đi ôm anh: “Thế anh dừng lại làm gì thế?”
Giọng nói nũng nịu, cái ôm chủ động, nóng bỏng lại hấp dẫn, khiến Trần Trí Viễn trực tiếp phớt lờ cơn đau nhói lưng đột ngột lúc nãy, anh cúi đầu hôn lên môi cô, bắt đầu tiến công cô.
Nhưng kết cục của việc cố chấp là giây tiếp theo, cơn đau nhói ở lưng lúc nãy lại ập đến, anh không thể không dừng lại một lần nữa.
Ôn Như Ý: ...
May
Lần này cô cảm nhận ra sự bất thường rồi: “Anh sao thế?”
Qua một lúc sau, giọng người đàn ông yếu ớt truyền đến: “Vừa nãy lưng anh... mới nhói lên.”
Ôn Như Ý hả một tiếng: “Lưng anh không được?”
Tần Trí Viễn xin thề, không có người đàn ông nào muốn nghe thấy mấy từ như “không được” hay “nhanh”, cho nên nghe thấy cô hỏi như vậy, anh khẽ nghiến răng: “Cái gì mà không được, anh chỉ là nhói lưng một chút mà thôi, bình thường một lần anh có thể chống đẩy liên tiếp tám mươi cái đều không vấn đề gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Anh nói xong, muốn tiếp tục chứng minh bản thân cường tráng khỏe mạnh, nhưng khổ nỗi cái lưng này không nghe lời anh, chỉ nhúc nhích một chút là lại bắt đầu đau nhói.
Ôn Như Ý biết tối nay anh không chống đẩy nổi tám mươi cái rồi: “Hay là hôm nay thôi vậy?”
Bất lực lớn nhất của người đàn ông là không có cách nào mang lại niềm vui cho người phụ nữ của mình, nhưng cơn đau ở lưng bây giờ cũng chỉ có thể khiến anh trở người lại, nghiến răng giải thích với cô: “Có thể mấy ngày hôm nay anh chạy quá nhiều, lại dọn những đồ dùng trong nhà, vết thương cũ ở lưng tái phát.”
Ôn Như Ý trực tiếp ngồi dậy, sau đó đưa tay mở đèn ở đầu giường: “Để em xem thử.”
Trong phòng bỗng nhiên sáng lên, hai người vẫn chưa kịp chuẩn bị, đột nhiên thẳng thắn đối diện nhau, Tần Trí Viễn bỗng chốc trợn to mắt, kéo chiếc mền mỏng lại đắp cho hai người: “Em...em mở đèn sao không nói với anh chứ?”
Ôn Như Ý nhìn động tác này của anh, rõ ràng có chút ngại ngùng, cô không kìm được cong môi cười: “Không mở đèn thì làm sao em xem được lưng của anh?”
Ánh đèn vàng mờ chiếu vào căn phòng màu đỏ tạo nên thứ ánh sáng dịu nhẹ kiều diễm, Tần Trí Viễn nhìn thấy khuôn mặt thanh tú trắng nõn của người phụ nữ đang đỏ bừng, mái tóc đen hơi dính vào đôi má hồng hào, đôi mắt có chút mê ly, dáng vẻ như thể cảm xúc không thể bộc lộ ra ngoài.
Đêm động phòng hoa chúc, mọi thứ đều chuẩn bị xong, cảm xúc cũng đến, nhưng ai ngờ mọi thứ đều đột ngột dừng lại, đây đều là tai hại cho cái lưng của anh gây nên, anh có chút chột dạ: “Không có gì nghiêm trọng, anh tự thoa chút thuốc mỡ là xong.”
Anh nói rồi muốn ngồi dậy, nhưng Ôn Như Ý chặn anh lại, trực tiếp mặc áo của anh vào đứng lên: “Thuốc đó ở đâu?”
Tần Trí Viễn nhìn về phía tủ quần áo: “Ở trong balo hành quân của anh.”
Ôn Như Ý đi lại tủ quần áo lục tìm đồ, người đàn ông nhìn cô từ phía sau, áo trên người cô chính là của anh, rất không vừa với người cô, độ dài vừa qua m.ô.n.g của cô, rộng lớn thùng thình, nhưng với một chiếc áo đơn giản và mộc mạc như vậy, càng tôn thêm thân hình nhỏ nhắn xinh xắn và đôi chân thon dài của cô.
Tần Trí Viễn vốn dĩ rất rạo rực, lúc này nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn của cô đi tới đi lui ở đó, yết hầu của anh cũng bất giác chuyển động lên xuống.
Vết thương ở lưng đáng c.h.ế.t này, bình thường gần như không tái phát, vậy mà cứ chọn ngay lúc anh động phòng hoa chúc lại tái phát, nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài, không phải làm cho mọi người cười chê hay sao?
Rất nhanh, Ôn Như Ý cầm một chiếc hộp nhỏ đi lại, người đàn ông muốn giải thích gì đó, nhưng Ôn Như Ý đã trực tiếp nói: “Anh xoay người lại chút, em dán thuốc cho anh.”