Tần Trí Viễn liếc nhìn n.g.ự.c của cô, anh ừ một tiếng, ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, chỉ vào lưng: “Ở đây, em dán hai thuốc mỡ màu trắng là được.”
May
Anh nằm sấp như vậy, Ôn Như Ý mới nhìn thấy phía sau lưng anh vậy mà có rất nhiều vết thương, thậm chí còn có vết thương do s.ú.n.g đạn gây ra: “Đây đều là vết thương khi anh lên chiến trường sao?”
“Cũng không hoàn toàn.” Tần Trí Viễn nói: “Có lúc huấn luyện cũng bị thương, nhưng mà vết thương do s.ú.n.g đạn là bị khi ở chiến trường.”
Ôn Như Ý nhìn những vết thương này, có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ mỗi lần anh bị thương, tay cô vô thức duỗi ra chạm vào: “Bây giờ có đau không?”
Cô không chạm vào thì không sao, nhưng cô vừa chạm vào, giống như mười ngàn con kiến cắn anh vậy, tê tê dại dại, cơ thể người đàn ông cứng đơ, m.á.u toàn thân đều đang kêu gào, anh cảm thấy bản thân sắp c.h.ế.t rồi: “Em đừng sờ nữa, vết thương đó có gì để sờ đâu, em mau dán thuốc đi.”
Ôn Như Ý nghe thấy lời này, rất nhanh xé thuốc ra dán lên lưng anh, cô cười hỏi: “Anh rất đau sao?”
Tần Trí Viễn nghiến nghiến răng, đau chỉ là phụ, nhưng nếu như tay cô cứ sờ vào anh mãi như vậy, có thể anh sắp bùng nổ mất, chỉ muốn cô dán nhanh chút: “Đau có tí này có là gì? Dán thuốc xong không nói có thể chống đẩy được 80 cái, nhưng ít nhất anh có thể làm liên tiếp được 60 cái.”
Câu nói này của anh ý là lưng anh rất khỏe, lát nữa dán thuốc xong chúng ta có thể tiếp tục, mặc dù Ôn Như Ý cũng muốn tin, nhưng khi cô đưa tay dán thuốc lên lưng anh, sau đó khẽ ấn nhẹ một cái, người đàn ông đau đến há miệng.
Vừa nhìn thấy anh như vậy, Ôn Như Ý lập tức hiểu, cái lưng này sợ là muốn kháng nghị rồi: “Em thấy tối nay anh không làm nổi 60 cái chống đẩy, đợi lưng khỏe rồi tính tiếp vậy.”
Cô nói xong, rất nhanh đặt hộp thuốc lại chỗ tủ quần áo, Tần Trí Viễn nhìn cô từ bên kia đi lại, anh chống lưng chậm rãi nói: “Thật ra anh có thể mà, em không cần lo lắng cho anh quá.”
Lông mày Ôn Như Ý nhướn lên, cô cười nhìn anh: “Anh gấp cái gì? Tương lai của chúng ta sau này còn dài, em vẫn thích dáng vẻ anh có thể chống đẩy được 80 cái.”
Tần Trí Viễn: ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô am hiểu lòng người như vậy lại chỉ khiến Tần Trí Viễn cảm thấy sự khiêu khích cực kỳ lớn, anh hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Được, sau này anh sẽ bù đắp nhiều cho em.”
Ôn Như Ý cong môi cười, hôn nhanh lên môi anh một cái nói: “Đi ngủ thôi!”
Sau đó cô tắt đèn đầu giường.
Vốn dĩ sau khi đi lính, cuộc sống của Tần Trí Viễn vẫn luôn rất có quy luật, 10 giờ tối tắt đèn, 6 giờ sáng hôm sau thức dậy, cho dù quay về nhà anh cũng vẫn luôn giữ chế độ làm việc nghỉ ngơi như thế này, nhưng bởi vì tiết mục xen giữa đột ngột này, hơi nóng trong người anh không ngừng khuấy động, anh mất ngủ, ngày hôm sau cũng dậy muộn, đã hơn 10 giờ.
Anh nhìn người phụ nữ bên cạnh, có lẽ do hôm qua quá mệt, lúc này cô ngủ rất ngon, nằm cũng rất gần anh, chiếc quạt đang quay nhẹ nhàng, thổi hương thơm cơ thể của cô lại.
Tần Trí Viễn hít sâu một hơi, cảm giác lưng cũng không còn đau như tối hôm qua, anh cúi đầu khẽ chạm vào mặt người phụ nữ, nhìn đôi chân và eo của cô lộ ra ngoài quần áo, m.á.u toàn thân lại bắt đầu kêu gào, anh đang nghĩ có nên bù đắp lại sự nhếch nhác của mình tối qua không, người phụ nữ lại mở mắt.
Tần Trí Viễn thu tay lại: “Em dậy rồi à?”
Ôn Như Ý nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt mình, bỗng nhiên sững người, ngay sau đó cô mới ý thức được bản thân đã kết hôn, cô khẽ vươn vai, nhìn thấy thuốc dán màu trắng trên lưng người đàn ông, cô hỏi: “Lưng anh đỡ chưa, có cần đến bệnh viện không?”
Tần Trí Viễn lập tức nói: “Không cần đâu, anh đỡ nhiều rồi, vết thương nhỏ này mà đến bệnh viện làm gì?”
Ôn Như Ý chớp đôi mắt ngái ngủ nhìn anh hỏi: “Thật sự không cần sao?”
Cô rất quan tâm lưng của mình, điều này khiến Tần Trí Viễn cảm động, nhưng sau khi cảm động, anh cứ cảm thấy có chút không đúng: “Thật sự không cần, em yên tâm, anh không phải kiểu người rất yếu đuối như em nghĩ đâu, tối qua đơn thuần chỉ là một sự cố!”
Ôn Như Ý phụt cười: “Em cũng đâu có nói anh yếu đâu.”
Tần Trí Viễn nghĩ trong đầu, miệng em không nói nhưng ánh mắt em đã nói rồi, nhưng những lời này anh đâu thể nói ra: “Anh chỉ lo em hiểu lầm, chồng em không phải loại người đó.”