Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Làm Khó

Chương 166







Khương Tri Tri nhớ rằng thông thường, túi hồ sơ chỉ là loại phong bì giấy kraft bình thường, nhưng cái mà Chu Tiểu Xuyên mang về lại khác. Khi mở ra, bên trong còn có một lớp sáp chống nước.

Hạt Dẻ Rang Đường



Loại túi hồ sơ được xử lý đặc biệt này còn có một ngăn ẩn bên trong, mà bình thường sẽ không dùng đến. Nó chỉ được sử dụng để chứa tài liệu mật khi cần thiết.



Một bộ hồ sơ đi làm bình thường của Chu Tiểu Xuyên mà lại cần đến loại túi hồ sơ này sao? Hiện tại vật tư đều khan hiếm, thứ này chắc hẳn không phải ai cũng có thể dùng được?



Phương Hoa thấy Chu Tiểu Xuyên hào hứng nói chuyện, cũng không nỡ dội gáo nước lạnh: “Đã muốn đi làm thì phải làm cho tốt, lần này đừng có mà mới vài ngày đã quay về, để người ta chê cười.”



Chu Tiểu Xuyên lần này thực sự rất tự tin: “Mẹ, mẹ yên tâm, lần này con chắc chắn sẽ không bỏ cuộc dễ dàng. Con đã bàn bạc với Tiểu Lục rồi, dù có vất vả thế nào, cực khổ ra sao, lần này con cũng sẽ kiên trì đến cùng.”



Cậu nhất định phải trở thành một người xuất sắc như anh trai, khiến tất cả mọi người phải nhìn cậu bằng con mắt khác.



Phương Hoa mỉm cười: “Được rồi, mau lên lầu thay quần áo, rồi rửa tay xuống ăn cơm. Hôm nay anh con và bố con đều không về ăn tối, ba mẹ con mình không cần chờ họ.”



Chu Tiểu Xuyên có chút đắc ý đặt túi hồ sơ lên bàn trà, sau đó tung tăng chạy lên lầu.



Khương Tri Tri nhìn về phía Phương Hoa đang bận rộn trong bếp thái rau, rồi lại nhìn lên cầu thang, tiếng bước chân của Chu Tiểu Xuyên đã không còn nữa.



Cô vừa định đưa tay ra nhưng rồi lại rút về. Chỉ cần nảy sinh nghi ngờ, cô sẽ nghĩ ra vô số khả năng. Cuối cùng, cô trở về phòng, lấy một đôi găng tay cao su y tế từ hộp thuốc, lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm trên lầu, rồi mới quay lại sofa ngồi xuống.



Phương Hoa đã bắt đầu xào nấu.



Khương Tri Tri đeo găng tay vào, nhanh chóng mở túi hồ sơ của Chu Tiểu Xuyên, rút tài liệu ra xem, rồi sờ thử phần ngăn ẩn bên trong…



Chu Tiểu Xuyên xuống lầu thì thấy Phương Hoa đã bày sẵn đồ ăn lên bàn, liền gọi: “Tri Tri, ăn cơm thôi!”



Chu Tiểu Xuyên bĩu môi: “Ăn cơm còn phải gọi, mẹ, mẹ chiều cô ấy quá rồi đấy.”



Phương Hoa lườm cậu một cái: “Con im miệng đi, lo chuyện của mình là được rồi. Dù trước đây con có không thích Tri Tri thế nào, thì bây giờ nó cũng là chị dâu con, chỉ riêng điều đó thôi, con cũng phải tôn trọng nó.”



Nói xong, bà thấy Khương Tri Tri bước ra, liền lén lườm Chu Tiểu Xuyên một cái nữa, sau đó quay đầu cười với Khương Tri Tri: “Tri Tri, mau ăn cơm đi. Hôm nay bố con không có nhà, ba mẹ con mình ăn cơm trắng.”



Khương Tri Tri liếc nhìn túi hồ sơ trên bàn trà, thấy Chu Tiểu Xuyên hoàn toàn không có phản ứng gì. Cô cố ý đặt nó ở một vị trí khác so với lúc cậu ta để xuống ban đầu, vậy mà cậu ta lại không phát hiện ra?



Chu Tiểu Xuyên vẫn đang đắm chìm trong viễn cảnh ngày mai đi làm, chỉ cần đi làm là có thể thể hiện tài năng, một bước lên mây.



Hơn nữa, do Chu Thừa Chí không có ở nhà, nên cậu nói càng nhiều hơn:



“Mẹ, sau này con nhất định sẽ làm tốt. Cậu của Tiểu Lục nói rồi, công việc này không khó lắm, chỉ là hơi nhàm chán, rất thích hợp để rèn luyện tính kiên nhẫn. Chỉ cần chịu được cô đơn, thì mới có thể đạt được thành công.”



Khương Tri Tri vừa ăn cơm vừa nhìn Chu Tiểu Xuyên đang thao thao bất tuyệt những lời sáo rỗng, trong lòng đầy thắc mắc: Một kẻ ngốc nghếch như vậy, rốt cuộc giống ai trong nhà họ Chu đây?







Sau bữa tối, Khương Tri Tri về phòng từ sớm, định đọc sách trong lúc chờ Chu Tây Dã trở về.



Cô muốn đợi anh về rồi nói với anh chuyện của Chu Tiểu Xuyên.



Nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy người về, cô lại ngủ quên mất.



Mơ màng, cô bị đánh thức bởi Chu Tây Dã, người mang theo chút hơi men. Nhưng vì lo cô không khỏe, anh chỉ ôm cô vào lòng, hôn hết lần này đến lần khác, chứ không nỡ làm gì hơn.



Đầu óc Khương Tri Tri vẫn còn mơ hồ, hoàn toàn quên mất chuyện định nói về Chu Tiểu Xuyên.



Khi tỉnh dậy, Chu Tây Dã đã đi mất rồi.



Khương Tri Tri ngái ngủ nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cô giật mình kêu lên một tiếng, vội vàng bật dậy mặc quần áo rồi đi rửa mặt.



Mỹ sắc đúng là hại người, cô lại quên béng mất chuyện của Chu Tiểu Xuyên rồi.



Chu Tiểu Xuyên hào hứng cùng Tiểu Lục đến văn phòng hải quan để báo danh.



Ngay khi đến cổng, hai người đã bị chặn lại để kiểm tra, rồi nhân viên trực ban lập tức gọi điện báo lên cấp trên.



Chu Tiểu Xuyên ngơ ngác nhìn Tiểu Lục: “Sao lại chặn chúng ta?”



Tiểu Lục cũng không hiểu gì: “Không biết nữa.”



Cậu ta vội vàng đến hỏi nhân viên trực: “Chuyện gì vậy? Thủ tục của chúng tôi đều hợp lệ, dấu cũng đã được đóng đầy đủ.”



Chu Tiểu Xuyên gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, chúng tôi làm theo đúng quy trình, sao lại không cho vào?”



Nhân viên vừa đặt điện thoại xuống, nghiêm mặt nhìn Chu Tiểu Xuyên: “Chúng tôi nghi ngờ trong túi hồ sơ của cậu có giấu thứ gì đó. Bảo vệ sắp đến, hai người đứng im tại chỗ.”



Chu Tiểu Xuyên đờ người, không tin nổi nhìn Tiểu Lục: “Sao có thể như vậy? Túi hồ sơ của chúng ta giống hệt nhau mà?”



Tiểu Lục cũng ngơ ngác: “Sao lại thế được? Bên trong có gì chứ? Các anh đừng nói bừa.”



Nhân viên bảo vệ trừng mắt nhìn hai người: “Đứng sát tường, đừng làm loạn. Nếu còn chống đối, thì không đơn giản chỉ là giải thích xong là có thể đi đâu.”



Chu Tiểu Xuyên bắt đầu hoảng: “Không thể nào! Tôi đã xem kỹ rồi, chẳng có gì cả.”



Bảo vệ đến rất nhanh, nhân viên trực ban đưa túi hồ sơ cho một cán sự kiểm tra. Anh ta đeo găng tay, cẩn thận kiểm tra một lượt, sau đó cau mày nhìn Chu Tiểu Xuyên: “Là của cậu? Đi theo chúng tôi một chuyến.”



Chu Tiểu Xuyên không chịu: “Các anh nói trong đó có đồ, vậy thì lấy ra xem đi! Dựa vào đâu mà bắt tôi đi theo?”



Cán sự rút tài liệu của cậu ra, mở rộng miệng túi, giơ lên ánh sáng cho cậu nhìn rõ: “Ở đây, còn kẹp một tờ giấy. Là cái gì?”



Chu Tiểu Xuyên sững người. Cậu hoàn toàn không biết còn có thứ đó bên trong.



“Không phải tôi để vào! Tôi không biết gì cả! Các anh có thể lấy ra xem thử, có khi chỉ là một tờ giấy bình thường thôi mà?”



Cán sự chỉ vào túi hồ sơ: “Gặp trường hợp thế này, chúng tôi cần có nhiều người chứng kiến mới được mở ra. Nếu bên trong là hàng cấm hoặc thứ gì đó không nên xuất hiện, thì phải có nhân chứng.”



“Bất kể thế nào, cậu cũng phải theo chúng tôi một chuyến. Nếu chỉ là hiểu lầm, chúng tôi sẽ thả cậu ngay.”



Chu Tiểu Xuyên kiên quyết không chịu đi. Cậu có linh cảm, nếu đi theo họ, e là khó có thể quay về.



Thậm chí, cậu còn có dự cảm rằng, thứ bên trong đó chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì!



Cán sự sa sầm mặt: “Nếu cậu không phối hợp, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng. Lúc đó chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế.”



Chu Tiểu Xuyên lắc đầu: “Tôi muốn gọi điện cho bố tôi. Nếu có vấn đề gì, các anh cứ mở ra ngay bây giờ!”



Tiểu Lục cũng thấy kỳ lạ. Cậu ta và Chu Tiểu Xuyên cùng đến văn phòng của cậu để lấy biểu mẫu, tại sao chỉ có túi hồ sơ của Chu Tiểu Xuyên lại có vấn đề?



“Đồng chí, có khi nào có nhầm lẫn gì không? Các anh mở ra xem thử đi, lỡ đâu thật sự chỉ là một tờ giấy bình thường, vậy thì đâu cần làm to chuyện thế này.”



Cán sự vừa định lên tiếng thì từ trong cơ quan có người vội vàng bước ra:



“Các cậu đang làm gì đấy?”



Nhân viên trực ban và bảo vệ lập tức nhận ra người này, vội chào hỏi:



“Trưởng khoa Triệu, túi hồ sơ của người này có vấn đề.”



Triệu Hải Băng liếc nhìn Chu Tiểu Xuyên, lạnh mặt nói với cán sự: “Dông dài cái gì! Có vấn đề thì mở ra ngay, xem bên trong là gì!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com