Khi Triệu Hải Băng vừa lên tiếng, người cán sự có chút khó xử, vì có người gọi điện bảo anh ta tìm cách đưa Chu Tiểu Xuyên cùng chứng cứ đến phòng bảo vệ để thẩm vấn.
“Phải cho cậu ta một bài học ra trò.”
Nhưng Triệu Hải Băng đã lên tiếng, anh ta không thể không nghe theo. Dù vừa rồi có thể dễ dàng qua mặt hai tên nhóc non nớt kia, nhưng không thể lừa được Triệu Hải Băng.
Bởi vì căn bản không có chuyện mang chứng cứ về rồi mới mở ra xem.
Triệu Hải Băng hơi nhướng cằm, vẻ mặt nghiêm túc, không nói thừa một lời:
“Mở ra!”
Người cán sự không còn cách nào khác. Nhưng nghĩ lại, nếu đã có người gọi điện báo rằng bên trong tập hồ sơ có vấn đề, vậy chắc chắn là có vấn đề.
Dù mở ra trước mặt Triệu Hải Băng cũng không sao.
Nghĩ vậy, anh ta cảm thấy tự tin hơn, liền mở tập hồ sơ, lấy ra một lớp kẹp bên trong. Đó là một tờ giấy, trên đó có hai chữ viết rồng bay phượng múa:
“ĐỒ NGỐC!”
Tiêu đề trên tờ giấy đã bị xé mất!
Người cán sự trừng mắt nhìn tờ giấy trong tay, rồi lại nhìn sang
Triệu Hải Băng:
“Cái này… cái này…”
Chu Tiểu Xuyên thở phào nhẹ nhõm, lập tức mạnh dạn nhìn người cán sự:
“Đúng vậy, đúng vậy, chỉ là một tờ giấy có hai chữ ‘đồ ngốc’, có gì sai à? Hơn nữa, cái này cũng không phải tôi bỏ vào. Nếu không tin, các anh có thể kiểm tra nét chữ.”
Triệu Hải Băng nhìn Chu Tiểu Xuyên thật sâu, cũng không làm khó người cán sự:
“Được rồi, thu dọn tập hồ sơ rách nát này đi.”
Sau đó quay sang Chu Tiểu Xuyên:
“Cậu đến để báo danh à? Mang theo hồ sơ, đi theo tôi vào trong.”
Khương Tri Tri chưa kịp ăn sáng, chỉ kịp nói một tiếng với Phương Hoa rồi vội vàng đạp xe đến văn phòng hải quan.
Đường khá trơn, cô không dám đi quá nhanh, lỡ mà ngã trên băng thì chỉ có cô chịu đau.
Vì Chu Tiểu Xuyên, không đáng.
Sắp đến nơi, cô nhìn thấy vài người đứng trước cổng từ xa. Cô lập tức cảnh giác, không vội đi vào mà rẽ vào một cửa hàng thực phẩm bên cạnh.
Qua tấm kính có chữ “nước tương” và “giấm”, cô nhìn ra ngoài, thấy Chu Tiểu Xuyên đang nói chuyện với ai đó.
Cô cũng thấy một người đàn ông xé mở tập hồ sơ, sau đó cầm tập hồ sơ rách nát rời đi một cách bẽ mặt.
Còn Chu Tiểu Xuyên thì theo người kia đi vào văn phòng hải quan.
Vừa rồi, lúc cô đi ngang qua, có một chiếc xe Jeep đậu bên đường. Giờ nó chậm rãi khởi động, lướt qua trước cửa hàng.
Kính xe không quá sạch, lại bị chữ trên cửa kính che mất một phần, dù cô có cố nhìn cũng không thấy rõ người bên trong.
Nhưng biển số xe, là xe của đại viện!
Hạt Dẻ Rang Đường
Biên Ngọc Thành nghe cấp dưới báo lại chuyện Chu Tiểu Xuyên thuận lợi vào được văn phòng hải quan, tức giận đến mức ném mạnh cái cốc xuống đất:
“Lũ vô dụng! Có mỗi việc này mà cũng làm không xong?”
Cấp dưới lùi lại một bước:
“Tôi đã đổi tập hồ sơ của Chu Tiểu Xuyên lúc hắn ăn cơm rồi! Hồ sơ bên trong có đúng tờ giấy mà ngài dặn, bên ngoài còn bôi thuốc nữa.”
“Tôi không hiểu sao lại thành ra thế này, sao có thể bị đổi ngược lại? Còn có cả chữ ‘đồ ngốc’ trên đó nữa!”
Biên Ngọc Thành không tin rằng Chu Tiểu Xuyên đủ thông minh để phát hiện ra vấn đề.
Chẳng lẽ là Chu Tây Dã ?
“Hôm nay Chu Tây Dã có đến không?”
“Không có. Không thấy ai trong nhà họ Chu, hơn nữa Triệu Hải Băng xuất hiện cũng chỉ là tình cờ.”
Biên Ngọc Thành nghiến chặt răng, kìm nén cơn giận, bình tĩnh suy nghĩ lại.
Không, đây không phải phong cách của Chu Tây Dã.
Nếu Chu Tây Dã phát hiện ra, cậu ta sẽ điều tra ngay lập tức, chứ không chỉ viết hai chữ “đồ ngốc” để chế nhạo bọn họ.
Vậy chính là Khương Tri Tri?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Đúng vậy. Khi tiếp xúc, da sẽ từ từ lở loét, sau đó thẩm thấu vào máu. Làm thế nào cũng không tra ra nguyên nhân, cuối cùng trực tiếp tấn công tim.”
Biên Ngọc Thành đột nhiên cảm thấy vui vẻ trở lại. Nếu đúng là Khương Tri Tri, vậy anh ta chẳng cần tốn sức động tay g.i.ế.c cô , tự cô tìm đường c.h.ế.t thôi.
Anh ta phất tay: “Được rồi, cậu về đi. Chuyện này không được nói với ai.”
Thuộc hạ lui ra ngoài.
Biên Ngọc Thành ngồi xuống, bình tĩnh lại nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm.
Anh phải tận mắt thấy Khương Tri Tri c.h.ế.t mới được.
Còn tên ngu xuẩn Chu Tiểu Xuyên, nếu cậu ta biết Khương Tri Tri chính là người đặt thứ đó vào, cố tình hại cậu ta thì sao?
Nghĩ đến đây, Biên Ngọc Thành đứng dậy, bước ra ngoài.
Khương Tri Tri lặng lẽ ghi nhớ biển số xe.
Nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, không biết có thể đến chỗ Chu Tây Dã họp mà tìm anh không?
Cô rất muốn chia sẻ chuyện này với anh ngay lập tức.
Ngoài ra, cô cũng cần kiểm tra biển số xe này, chắc chắn nó có liên quan đến chuyện của Chu Tiểu Xuyên.
Cô đạp xe đến chỗ họp của Chu Tây Dã, phát hiện hôm nay lính gác đông hơn bình thường, một đoạn đường còn bị phong tỏa. Có vẻ như người tham dự cuộc họp này rất quan trọng.
Không gặp được Chu Tây Dã, Khương Tri Tri lại thong thả đạp xe về nhà.
Thấy ở cửa sổ của nhà ăn quốc doanh vẫn còn bán khoai lang nướng, cô liền mua một củ thật to, dùng khăn quàng cổ bọc lại, đặt vào giỏ xe mang về cho Phương Hoa.
Đến cổng đại viện, cô gặp Trần Lệ Mẫn và Tống Mạn đang đi ra.
Hôm nay Tống Mạn mặc một chiếc áo dạ màu đỏ sậm, quần đen, giày da đen. Tóc dường như còn bôi dầu quế hoa, mượt mà ôm sát hai bên má.
Có thể thấy cô ấy đã tỉ mỉ ăn diện, nhưng biểu cảm lại hơi cứng nhắc.
Trần Lệ Mẫn nhìn thấy Khương Tri Tri, chủ động chào hỏi:
“Tri Tri, mới đi đâu về đấy?”
Khương Tri Tri liếc qua Tống Mạn, thản nhiên đáp:
“Ở nhà rảnh quá, ra ngoài mua khoai lang nướng cho mẹ cháu.”
Trần Lệ Mẫn đột nhiên hối hận—bà ta cần gì phải chào hỏi Khương Tri Tri?
Ban đầu, bà ta định khoe khoang với Khương Tri Tri rằng hôm nay bà sẽ đưa Tống Mạn đi xem mắt, đối tượng lần này rất lợi hại.
Kết quả, còn chưa kịp khoe, lại bị Khương Tri Tri cho một vố!
Thật là hiếu thảo quá đi! Vì mẹ mà mua khoai lang nướng!
Khương Tri Tri cũng không cho bà ta cơ hội nói tiếp, cười nhẹ:
“Dì à, chị Tống Mạn, hai người cứ bận rộn đi nhé. Cháu phải về ngay, không thì khoai lang nướng nguội mất.”
Nói xong, cô như chim én nhỏ, đạp xe vèo một cái chạy mất.
Trần Lệ Mẫn nhìn theo bóng lưng Khương Tri Tri đầy bất mãn, rồi quay sang cô con gái mặt mày u ám của mình:
“Con nói xem, mẹ bảo con lấy chồng là hại con chắc? Biên Hải Sơn và Biên Tòng Văn sau này còn có thể leo cao hơn nữa đấy! Con lấy Biên Ngọc Thành, cuộc sống cũng chẳng thua gì Chu Tây Dã đâu!”
“Hơn nữa, dù có điều về Bắc Kinh, chức vụ của Chu Tây Dã có thể so với nhà họ Biên được sao?”
Tống Mạn cau mày:
“Mẹ, con đã đồng ý đi xem mắt rồi, mẹ còn nhắc Chu Tây Dã làm gì? Chỉ cần đối phương đồng ý, con sẽ cưới, vậy được chưa?”
Trần Lệ Mẫn bị thái độ của con gái làm cho tức điên:
“Con… Con không thể tranh giành chút nào à? Con còn hơn hẳn cái con bé Khương Tri Tri đấy! Ngoài cái mặt ra, nó còn có bản lĩnh gì không?”
Một giọng nói ngọt lịm, nhẹ nhàng vang lên từ phía sau:
“Dì à, cháu không chỉ xinh đẹp, mà còn không thích nói xấu người khác sau lưng.”
Trần Lệ Mẫn giật mình suýt nhảy dựng lên, quay đầu lại, nhìn thấy Khương Tri Tri vừa mới đi rồi mà giờ lại xuất hiện ngay phía sau cách hơn một mét.
“Cháu… cháu… không phải đi rồi sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây…?”