Cát Thanh Hoa mỉm cười: “Không có gì, chỉ là tò mò nên hỏi thôi. Dù sao thì trong mắt những người bình thường như chị, người trong đại viện các em đều là những người cao không với tới.”
Khương Tri Tri quay đầu nhìn Cát Thanh Hoa, cười nói: “Cũng không hẳn đâu, chỉ là công việc khác nhau thôi, ai cũng là người bình thường cả. Như bọn em cũng phải tự cố gắng học tập thì mới có tương lai được.”
Cát Thanh Hoa thuận miệng than thở: “Nhưng mà, hôn nhân của các em thì tốt thật, đều là người trong đại viện, nhà chồng nhà mẹ đẻ đều có thể giúp đỡ lẫn nhau. Hơn nữa, có nhà mẹ đẻ hậu thuẫn, nhà chồng cũng không dám làm khó dễ.”
Khương Tri Tri đang đau đầu không biết làm sao moi được thông tin từ Cát Thanh Hoa, bèn thuận theo lời cô ta tiếp tục câu chuyện: “Cũng không hẳn đâu, trong đại viện cũng có những cô gái bên ngoài gả vào, nhà chồng cũng rất coi trọng. Trừ khi nhân phẩm của người đàn ông không tốt. Trước đây em có nghe nói về một trường hợp, cô gái đó gả vào chưa bao lâu đã ly hôn, ngay sau khi ly hôn thì gặp chuyện ngoài ý muốn mà qua đời. Chắc chắn là nhìn nhầm người rồi.”
Nghe xong câu này, sắc mặt Cát Thanh Hoa rõ ràng trở nên khó coi.
Cô ấy chỉ là một người bình thường, không giỏi che giấu cảm xúc, nỗi đau trong đáy mắt thoáng chốc lộ ra, không thể giấu nổi.
Khương Tri Tri có thể chắc chắn rằng Cát Thanh Hoa có liên quan đến người vợ đã khuất của Biên Ngọc Thành.
“Chị, chị sao vậy?”
Cát Thanh Hoa vội vàng lấy lại tinh thần, dụi mắt một cái: “Không có gì, chỉ là nhớ đến chuyện trong nhà thôi. Em cứ chép bài đi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Khương Tri Tri nghĩ bụng bây giờ có quá nhiều người, không tiện nói chuyện, đợi đến trưa tìm cơ hội kéo Cát Thanh Hoa ra ngoài nói chuyện riêng.
Biết đâu, từ Cát Thanh Hoa, cô có thể moi được bí mật gì đó, khiến Biên Ngọc Thành chắc chắn không thể thoát tội?
Buổi sáng, Thương Thời Nghị không tham gia cuộc họp.
Đến trưa sau khi tan họp, thư ký của Thương Thời Nghị đến mời Chu Tây Dã vào văn phòng.
Để tránh bị người khác bàn tán, Thương Thời Nghị còn gọi thêm mấy người cùng cấp bậc với Chu Tây Dã vào phòng.
Ông hỏi vài vấn đề liên quan đến nội dung cuộc họp sáng nay, cũng như ý kiến của họ về những vấn đề được thảo luận.
Cuối cùng, ông đề cập đến một số chuyện liên quan đến biên giới Tây Bắc. Nhưng vì đây là vấn đề mật, mà trong số họ chỉ có Chu Tây Dã từng đóng quân ở Tây Bắc, nên những người khác chủ động rời đi.
Trong văn phòng, cuối cùng chỉ còn lại Thương Thời Nghị và Chu Tây Dã.
Thương Thời Nghị ngồi sau bàn làm việc, chỉ vào chiếc ghế đối diện: “Ngồi đi, tôi nghĩ chúng ta có rất nhiều chuyện cần nói.”
Chu Tây Dã đoán được Thương Thời Nghị muốn nói gì, anh ngồi thẳng lưng xuống ghế, hai tay đặt trên đầu gối, bình tĩnh nhìn Thương Thời Nghị mà không hề tỏ ra thấp kém.
Thương Thời Nghị đi thẳng vào vấn đề: “Tôi không ngờ, hôm qua mình lại bị cậu tính kế. Cậu biết quan hệ giữa tôi và Tri Tri từ khi nào?”
Chu Tây Dã cũng không giấu diếm: “Hai lần trước ông gọi tôi đến văn phòng hỏi xem tôi có muốn ở lại Bắc Kinh không, rồi lại hỏi về gia đình tôi. Phó bộ trưởng Thương là người có tầm nhìn rộng, không lý nào lại đột nhiên chuyển chủ đề sang chuyện gia đình.”
Thương Thời Nghị sững lại một chút, rồi bật cười: “Không tệ, phản ứng nhanh nhạy, quả không hổ danh là trinh sát xuất thân.”
Nói xong, sắc mặt ông cũng nghiêm túc lại: “Những năm qua, tôi vẫn luôn ngầm tìm kiếm tung tích của Tri Tri, không ngờ lòng vòng một hồi, con bé lại luôn ở Bắc Kinh.”
“Năm đó, mẹ con bé bị thương nặng trong vụ hỏa hoạn, lúc đó đã mang thai bốn tháng. Vì một số lý do, quan hệ giữa tôi và bà ấy chưa từng công khai. Mẹ con bé vì muốn sinh con mà không chịu điều trị quá nhiều.”
“Hôm Tri Tri chào đời, mẹ con bé quá yếu, bị băng huyết sau sinh, chúng tôi phải chuyển viện khẩn cấp đến Thượng Hải trong đêm. Một mình tôi không thể chăm sóc đứa bé, và rồi Tri Tri đã bị thất lạc.”
Khoảng thời gian đó xảy ra rất nhiều chuyện, thời gian có hạn, ông không thể kể hết từng chi tiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chu Tây Dã nghe xong, chỉ hỏi một câu: “Vậy, khi nào ông ra tay với nhà họ Biên?”
Thương Thời Nghị hơi sững người, không ngờ Chu Tây Dã gan lớn đến vậy: “Tôi đúng là đã xem nhẹ cậu rồi. Cậu muốn mượn tay tôi đối phó với nhà họ Biên, bây giờ còn đến giục tôi nữa?”
Chu Tây Dã rất thản nhiên: “bao năm nay tôi không ở Bắc Kinh, cũng chẳng có mối quan hệ gì. Bố tôi cả đời trong quân đội, cũng không phải người giỏi xã giao.”
Thương Thời Nghị bật cười: “Cậu nói nghe thẳng thắn nhỉ. Biên Hải Sơn là con cáo già, bao năm nay làm việc vô cùng cẩn trọng, muốn tìm bằng chứng chống lại ông ta cũng không dễ. Nhưng tôi đã bày sẵn cho ông ta một cái bẫy, chỉ cần ông ta mất bình tĩnh, nhất định sẽ lộ sơ hở.”
“Đến lúc đó, nhổ tận gốc nhà họ Biên cùng những kẻ liên quan dưới trướng ông ta cũng chẳng có gì khó.”
Chu Tây Dã nhíu mày: “Vậy cần bao lâu? Tri Tri có đôi mắt rất giống mẹ, nhà họ Biên đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Nếu tôi không ở Bắc Kinh, tôi không yên tâm về sự an toàn của cô ấy.”
Thương Thời Nghị tức đến mức bật cười: “Cậu gọi ‘mẹ’ tự nhiên đấy nhỉ? Yên tâm đi, sẽ nhanh thôi.”
Chu Tây Dã yên tâm hơn, chỉ cần Thương Thời Nghị đã hứa, thì kết quả chắc chắn sẽ không chậm trễ.
Xem đồng hồ thấy cũng không tiện ở lại lâu, anh đứng dậy chào Thương Thời Nghị: “Nếu không có gì nữa, tôi đi trước.”
Khi Chu Tây Dã sắp đến cửa, Thương Thời Nghị bỗng gọi lại: “Con bé biết chuyện này không? Có buồn lắm không?”
Chu Tây Dã khẽ gật đầu, nhớ lại hình ảnh Khương Tri Tri ôm anh cười lớn, tự hào nói ‘Em có một người bố rất lợi hại!’, anh cân nhắc một chút rồi nói: “Cô ấy hiểu được nỗi khổ của mọi người, chỉ mong mọi người chú ý an toàn.”
Thương Thời Nghị gật đầu liên tục: “Tốt, tốt.”
Lúc này, Chu Tây Dã mới mở cửa rời đi.
Thương Thời Nghị ngồi lại sau bàn làm việc, vừa phấn khích vừa mong đợi.
Trước đây, ông vẫn luôn lo lắng, sợ rằng Tri Tri sẽ trách họ.
Trách họ vì sao lại để cô bị thất lạc?
Trách họ vì rõ ràng biết nhưng lại không nhận lại cô?
Giờ biết con gái có thể hiểu, lòng ông bỗng chốc nhẹ nhõm, cảm giác như làm gì cũng có thêm động lực.
Khương Tri Tri mang theo hai cái bánh bao, kéo Cát Thanh Hoa ra một góc, đưa cho cô ấy một cái: “Mẹ em gói cho em hai cái, bảo em chia cho chị để cảm ơn vì chị đã giúp em ở trường.”
“Chị cho em ít dưa muối đi, em muốn kẹp vào bánh bao ăn.”
Vừa nói vừa động tay, bẻ đôi chiếc bánh bao, dùng đũa gắp một ít củ cải khô nhét vào.
Cát Thanh Hoa vốn định từ chối, nhưng thấy Khương Tri Tri nhiệt tình và tự nhiên như vậy, mà nếu cô ta không ăn thì Khương Tri Tri chắc chắn cũng sẽ ngại gắp dưa muối, nên đành cười cảm ơn: “Chị có giúp gì đâu, mẹ em chu đáo quá.”
Khương Tri Tri lắc đầu: “Không sao đâu, mẹ chồng em rất tốt, trong nhà không có con gái nên coi em như con ruột vậy.”
Cô cũng rất rõ ràng, điều kiện để có sự đối xử tốt này là trước mặt Phương Hoa, cô không được bắt nạt Chu Tây Dã.
Sau đó thuận miệng hỏi: “Chị, nhà chị có mấy chị em? Chị có em gái không?”
Cát Thanh Hoa sững lại một chút, quay mặt nhìn Khương Tri Tri với ánh mắt đơn thuần và chân thành, trong lòng nảy sinh một suy nghĩ có phần hèn hạ: “Có, chị có một em gái, nhưng vài năm trước gặp tai nạn qua đời rồi.”
Khương Tri Tri giật mình: “Xin lỗi nhé, em không nên hỏi chuyện này.”
Cát Thanh Hoa mỉm cười: “Không sao, trước đây nó lấy chồng cũng tốt lắm, gả vào một gia đình có thế lực trong đại viện. Nhà họ có quyền có thế, họ Biên, không biết em có quen không?”