Khương Tri Tri cau mày, có chút do dự: “Nhà họ Biên à, em đã nghe nói qua. Sáng nay em nhắc đến chính là nhà đó. Người vợ qua đời sau khi ly hôn chính là em gái chị sao?”
Cát Thanh Hoa mắt đỏ hoe gật đầu: “Là em gái chị, Cát Tú Mỹ. Bố chị, lão Cát, làm việc ở lò nấu rượu. Khi chị còn nhỏ, nhà quá nghèo, nuôi không nổi nhiều con, bố chị đành gửi chị cho một người chú ở xa.”
“Nhưng hai bên vẫn có liên lạc. Sau này điều kiện khá hơn, bố chị cũng đến thăm chị, lén đưa cho chị chút phiếu lương thực tiết kiệm được. Chị biết ông gửi chị đi cũng chỉ vì muốn chị sống sót, nên chị không trách ông.”
“Hơn nữa, em gái chị là một người rất tốt, tính tình hướng nội, không thích nói nhiều. Không biết bằng cách nào mà nó quen Biên Ngọc Thành, hai người mới gặp chưa đầy một tháng đã kết hôn.”
“Hồi đó, bố chị không đồng ý cuộc hôn nhân này. Nhà họ Biên là dạng gia đình gì chứ? Còn nhà chị thì sao? Cảm thấy môn không đăng, hộ không đối.”
“Về sau, bố chị đồng ý thế nào chị cũng không rõ, nhưng tối trước ngày em gái chị kết hôn, ông đã đi bộ hơn chục dặm đường để tìm chị. Ông nói, nếu một ngày nào đó ông và em gái chị gặp chuyện, thì chắc chắn là có người hại.”
“Em chị kết hôn cũng không làm đám cưới, chú rể chỉ đạp xe đón về. Nhưng không ngờ, ngay ngày hôm sau khi em chị lấy chồng, bố chị đã gặp nạn qua đời. Mọi người đều nói ông uống rượu mừng quá chén rồi ngã vào lò nấu rượu mà c.h.ế.t cháy. Chị không tin, chỉ là lúc đó chị đang xuống nông thôn, đến khi biết chuyện thì đã là một tháng sau.”
Nói đến đây, cô ta lau nước mắt: “Chị đi tìm em gái hỏi chuyện nhưng không gặp được. Sau này nghe nói hai đứa nó đã ly hôn. Không lâu sau khi ly hôn, em chị uống thuốc trừ sâu tự tử trong căn nhà cũ của bố chị.”
Khương Tri Tri cau mày: “Không phải qua đời vì bệnh sao?”
Cát Thanh Hoa lắc đầu: “Nhà họ Biên vì muốn giữ thể diện nên nói với bên ngoài là bị bệnh mà mất. Nếu để lộ ra là uống thuốc độc mà chết, chẳng phải sẽ khiến người ta nghĩ là họ ép c.h.ế.t em gái chị sao?”
Khương Tri Tri nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi chị ta: “Chị hãy bớt đau buồn, chắc chắn họ cũng mong chị sống tốt.”
Xem ra trong chuyện này có uẩn khúc. Nhưng điều khiến Khương Tri Tri ngạc nhiên là Cát Thanh Hoa bỗng nhiên sẵn lòng kể cho cô nghe nhiều như vậy, khiến cô không thể không cảnh giác thêm một chút.
Cát Thanh Hoa lấy khăn tay ra lau nước mắt: “Chị luôn cảm thấy cái c.h.ế.t của bố chị và em gái chị không phải là tai nạn. Nhưng chị không có chứng cứ. Chỉ là, họ c.h.ế.t quá oan ức, đặc biệt là em gái chị, một cô gái rất hiểu chuyện.”
Khương Tri Tri nhẹ nhàng xoa lưng Cát Thanh Hoa: “Đúng vậy. Dù có nghi ngờ, cũng phải có bằng chứng. Nếu không có bằng chứng mà nói bừa, có thể sẽ rước họa vào thân.”
Cát Thanh Hoa vội vàng lắc đầu: “Chị chưa từng nói với ai. Chỉ là chị cảm thấy em là người tốt bụng và nhiệt tình, nên không kìm lòng được mà tâm sự với em. Những chuyện này giấu trong lòng thật sự rất khó chịu. Em vừa nói nếu chị có chứng cứ, thì có thể kiện bọn họ, có thật không?”
Khương Tri Tri gật đầu: “Nếu có đủ chứng cứ thì có thể kiện, nhưng phải cẩn thận.”
Sau đó, cô nhìn Cát Thanh Hoa rồi hỏi: “Chị có chứng cứ sao?”
Cát Thanh Hoa lập tức lắc đầu: “Không, không có, chị chỉ nói vậy thôi.”
Thực ra, trong tay Cát Thanh Hoa có chứng cứ. Cô ta vốn định nhờ Khương Tri Tri ra mặt, giao chứng cứ ra ngoài.
Nhưng đến lúc này, cô ta lại do dự. Bố cô ta từng nói, một khi để lộ chứng cứ này, có thể sẽ rước họa sát thân.
Mấy năm qua, Cát Thanh Hoa luôn sống trong sợ hãi, vừa rồi trong phút chốc đã nảy ra ý định lợi dụng sự lương thiện và nhiệt tình của Khương Tri Tri, để cô giúp mình tố cáo.
Nhưng đến khi đối diện, Cát Thanh Hoa lại không nỡ. Nếu bằng chứng này lộ ra từ tay Khương Tri Tri, cuối cùng lại hại Khương Tri Tri thì sao?
Khương Tri Tri nhận ra sự do dự của Cát Thanh Hoa m, liền vỗ vai an ủi: “Chị, nếu chị có chuyện gì khó khăn, cứ tìm em. Chồng em và mẹ chồng em đều rất tốt, chắc chắn sẽ giúp chị.”
Cát Thanh Hoa gật đầu: “Không sao đâu, có lẽ là chị nghĩ nhiều rồi. Dù sao chỉ trong chưa đầy hai năm đã mất đi hai người thân, chị thật sự khó chấp nhận được.”
Khương Tri Tri lặng lẽ ngồi bên cạnh Cát Thanh Hoa một lúc, rồi mới rời đi đến lớp.
Trong giờ học, Khương Tri Tri nhận ra rõ ràng rằng Cát Thanh Hoa không hề chú tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hôm nay giáo viên dường như đặc biệt có hứng giảng bài, đến giờ tan học vẫn chưa chịu buông sách, giảng đến khi trời bên ngoài tối đen mới miễn cưỡng kết thúc.
Dù vậy, vẫn có nhiều học sinh không muốn rời đi, cầm sách vây quanh bục giảng để hỏi thêm bài.
Ban đầu Khương Tri Tri định rời đi, nhưng thấy bầu không khí như vậy, sợ mình bỏ lỡ nội dung quan trọng nào đó nên cũng vội vàng cầm sách vở chạy đến, nghe xem mọi người đang hỏi gì.
Những sinh viên đặt câu hỏi đều có nền tảng y học khá vững.
Khương Tri Tri ôm sách vở lắng nghe một lúc, phát hiện những câu hỏi đó đối với cô giống như thiên thư, cô thực sự không hiểu chút nào.
Cô vội vàng lấy bút ghi chép lại, về nhà từ từ học, chỗ nào không hiểu thì sau này tìm người hỏi.
Bận rộn một lúc, khi bước ra ngoài trời đã gần tám giờ tối, trời tối đen.
Có một đoạn đường không có đèn đường, Cát Thanh Hoa đề nghị:
“Tri Tri, để chị đi cùng em, dùng chung một cái đèn pin là được.”
Khương Tri Tri không phản đối: “Được thôi, nhưng đoạn đường còn lại chị đi một mình có ổn không? Hay là đến nhà em ngủ một đêm?”
Cát Thanh Hoa lắc đầu: “Không sao đâu, đường tối hơn chị còn đi qua rồi, đi thôi.”
Hai người dắt xe ra khỏi cổng trường.
Cát Thanh Hoa là người đầu tiên nhìn thấy Chu Tây Dã đứng dưới ánh đèn đường, anh đứng thẳng tắp như một cây dương trắng, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng bộ quân phục trên người lại mang đến cho người khác cảm giác an tâm và tin tưởng một cách kỳ lạ.
Khương Tri Tri cúi đầu đeo găng tay, khi ngẩng lên mới thấy Chu Tây Dã, cô khẽ reo lên một tiếng, rồi nói với Cát Thanh Hoa: “Chị à, chồng em đến đón rồi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Nói xong, cô đẩy xe chạy nhanh về phía Chu Tây Dã.
Đến gần mới phát hiện anh không mặc áo khoác: “Áo khoác của anh đâu? Không lạnh à?”
Chu Tây Dã đưa tay chỉnh lại khăn quàng cổ của cô: “Để ở hội trường rồi, không sao, không lạnh lắm.”
Khương Tri Tri nhân lúc anh chỉnh khăn quàng cổ, liền đưa mặt lại gần cọ vào ngón tay lạnh giá của anh:
“Lạnh thế này, không mặc áo khoác sẽ bị cảm đấy, cẩn thận sau này già bị viêm quanh khớp vai.”
Cô nói bằng đúng giọng điệu anh hay dùng để dạy bảo cô, khiến Chu Tây Dã có chút bất đắc dĩ, tiện tay nhéo nhẹ má cô: “Em ấy, thật là nghịch ngợm.”
Khương Tri Tri thân mật trò chuyện với Chu Tây Dã xong, vội vàng giới thiệu với anh về Cát Thanh Hoa, người vẫn đang đứng ở cổng trường:
“Đây là chị Thanh Hoa, chị ấy rất quan tâm đến em, hôm qua em không đến, chị ấy còn chép bài giúp em.”
Cát Thanh Hoa vốn định chào Tri Tri một tiếng rồi đi.
Thấy Tri Tri giới thiệu mình với Chu Tây Dã, cô đành đẩy xe đi qua, mỉm cười chào hỏi anh.
Chu Tây Dã gật đầu lịch sự: “Cảm ơn chị mấy ngày qua đã giúp đỡ vợ tôi.”
Cát Thanh Hoa xua tay: “Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Khương Tri Tri nhìn Cát Thanh Hoa, lại nhìn xung quanh thấy mọi người đã đi hết, liền nói với Chu Tây Dã: “Em gái chị ấy chính là vợ cũ của Biên Ngọc Thành, đáng thương lắm, đã không còn nữa…”