Cát Thanh Hoa không ngờ Khương Tri Tri lại giới thiệu như vậy, nhất thời không biết phải nói gì.
Chu Tây Dã cũng bất ngờ, nhìn thấy Khương Tri Tri nháy mắt với mình, lập tức hiểu ra: “Đúng là trùng hợp thật.”
Khương Tri Tri nhíu mày: “Không phải trùng hợp sao? Trước đây Tống đại ca còn nói vợ của Biên Ngọc Thành c.h.ế.t có điểm đáng ngờ, chỉ là không có chứng cứ. Ai da! Lúc nãy chị Thanh Hoa còn nói em gái chị ấy rất tốt, thật đáng tiếc, còn trẻ như vậy mà đã mất rồi.”
Nói xong, cô quay sang nhìn Cát Thanh Hoa: “Chị, đừng lo lắng, Tống đại ca mà em vừa nói là cảnh sát, là người rất chính trực và có trách nhiệm.”
Cát Thanh Hoa mím môi gật đầu: “Ừ, chị có thể nhận ra các em đều là người tốt.”
Khương Tri Tri tháo găng tay đưa cho Chu Tây Dã, để anh chở mình, rồi nói với Cát Thanh Hoa: “Chị, chúng ta đi cùng nhau nhé, vừa nói chuyện vừa đi, thời gian trôi qua nhanh, cũng đỡ sợ hơn.”
Cát Thanh Hoa không từ chối, trên đường đi, cô ấy luôn đạp xe phía sau Chu Tây Dã và Khương Tri Tri, trong lòng đầy mâu thuẫn và do dự.
Khương Tri Tri không nhắc lại chuyện về em gái của Cát Thanh Hoa, mà chỉ liên tục kể về việc Tống Đông lợi hại ra sao, đã phá bao nhiêu vụ án lớn.
Còn chính trực thế nào, cứng rắn không khoan nhượng ra sao.
Thỉnh thoảng lại hỏi Chu Tây Dã: “Có đúng không?”
Chu Tây Dã phối hợp đáp một tiếng “Ừ”, rồi Khương Tri Tri lại tiếp tục nói.
Những do dự, mâu thuẫn trong lòng Cát Thanh Hoa dần bị lời nói của Khương Tri Tri đánh tan từng chút một.
…
Đến ngã rẽ gần đại viện Hương Sơn, họ chia tay.
Khương Tri Tri nhìn theo Cát Thanh Hoa cầm đèn pin đạp xe đi xa, vỗ vỗ lưng Chu Tây Dã: “Chúng ta cũng mau về nhà thôi, em đói rồi. Anh không biết đâu, lớp của bọn em ai cũng học giỏi ghê gớm lắm.”
So với sau này học sinh cạnh tranh điểm số thì chẳng là gì cả, đằng này mọi người chủ động học tập, cầm ổ bánh ngô, uống nước lạnh mà vẫn chăm chỉ đọc sách.
Không nỡ mua nến, nên ra dưới đèn đường mà học.
Tựa vào lưng Chu Tây Dã, cô hạ giọng nói: “Trưa nay em trò chuyện với chị Thanh Hoa, em phát hiện chị ấy chắc chắn có chứng cứ, cũng biết rõ ông cụ Cát và em gái mình bị hại. Chỉ là do sợ hãi, nên bao năm qua không dám nói ra.”
Chu Tây Dã hơi nghi hoặc: “Lúc nãy em nói nhiều như vậy, em nghĩ chị ấy sẽ tin sao?”
Khương Tri Tri tự tin ôm eo anh ấy, lắc lắc đầu: “Đây chính là kế sách đánh vào tâm lý. Em có thể thấy lúc đầu chị Thanh Hoa lợi dụng em để xem em có thể giúp chị ấy tố cáo nhà họ Biên không. Sau đó lại không nỡ làm thế. Tất nhiên, chị ấy cũng có lo lắng, sợ bọn mình cùng phe với nhà họ Biên, cuối cùng hại cả bản thân chị ấy.”
“Rồi, vừa rồi nghe bọn mình nói chuyện, phòng tuyến tâm lý của chị ấy sẽ liên tục bị lung lay, sẽ giống như bám lấy cọng rơm cứu mạng vậy. Sau khi về nhà, chị ấy sẽ suy nghĩ lại nhiều lần. Từ đó, mong muốn đòi lại công bằng cho bố và em gái sẽ càng ngày càng mãnh liệt.”
“Đợi chị ấy nghĩ thông suốt, chị ấy sẽ quyết tâm đến tìm em. Mấy ngày tới em sẽ không nhắc lại chuyện này, cho chị ấy thời gian suy nghĩ.”
Chu Tây Dã khẽ cười: “Em cũng hiểu tâm lý đấy chứ.”
Khương Tri Tri kiêu hãnh ngẩng cao cằm: “Tất nhiên rồi, không nhìn xem em là ai à?”
Hai người về đến nhà, Phương Hoa vẫn đang ngồi trong phòng khách đan áo len đợi họ. Thấy hai đứa về, bà vội tháo kính lão xuống:
“Ai da, sao giờ mới về? Mẹ ra ngoài ngó mấy lần rồi. Chưa ăn cơm đúng không? Mau rửa tay rồi ăn đi, mẹ đi hâm nóng đồ ăn.”
Hai đứa còn chưa về, bà cũng không ăn, cứ thế ngồi chờ.
Hâm lại đồ ăn rồi bưng lên bàn, Phương Hoa đợi hai người ngồi xuống, đưa đũa cho họ:
“Hôm nay mẹ sang nhà cậu con, lần này Biên Tiêu Tiêu lại gây chuyện với ai à? Nghe nói cấp trên ra chỉ thị, không cho ai vào thăm, không cho phép sử dụng đặc quyền, còn lập hẳn tổ chuyên án để xử lý đặc biệt.”
Nghĩ lại bà vẫn thấy khó hiểu: “Lần này tính chất vụ việc tuy nghiêm trọng, nhưng đâu có án mạng, sao lại làm căng đến vậy? Mẹ còn tưởng là cậu con ra tay giúp chứ. Hơn nữa, cậu con nói, lần này nhà họ Biên hoàn toàn không ra mặt.”
“Uông Thanh Lan thì chạy tới chạy lui lo liệu, còn Biên Hải Dân lại không có ở nhà. Nếu lần này Biên Tiêu Tiêu thực sự gặp chuyện, Biên Hải Dân cũng tiêu đời rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nghĩ lại mà thấy sảng khoái, đến giờ, chức vụ của Biên Hải Dân vẫn cao hơn Chu Thừa Chí một bậc.
Bà Phương Hoa nhìn Khương Tri Tri, hỏi: “Có muốn uống chút rượu không?”
Khương Tri Tri ngẩn ra một lúc, rồi vội vàng xua tay: “Không không, buổi tối con còn phải học bài, mai còn đi học nữa.”
Tâm trạng Phương Hoa rất tốt, vừa lẩm nhẩm hát ‘Dòng sông lớn, sóng cuộn trào’, vừa đứng dậy đi lấy rượu.
Bà tự rót cho mình một ly, nhấp một ngụm, rồi cười sảng khoái: “Bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ tâm trạng lại thoải mái thế này. Nếu Biên Tiêu Tiêu bị kết án, thì Biên Hải Dân cũng xong đời, trực tiếp cuốn gói về nhà, chẳng còn là cái gì hết.”
Càng nghĩ càng vui, bà quay sang nhìn Khương Tri Tri: “Hôm nay hậu cần gửi đến một thùng cá đông lạnh, sáng mai mẹ chiên lên, con mang đến trường ăn nhé?”
Khương Tri Tri vội xua tay: “Không cần đâu, con mang bánh bao với dưa muối là tốt lắm rồi, đừng tạo sự khác biệt.”
Chu Tây Dã nhìn Phương Hoa tự rót rượu uống, trong lòng hiểu rõ, đây là Thương Thời Nghị đã ra tay.
Và e rằng chuyện chưa dừng lại ở đó.
…
Nhà họ Biên, trong thư phòng.
Biên Hải Sơn mặt mày âm trầm, ngồi im lặng.
Hai người con trai ngồi đối diện ông.
Con trai cả Biên Tòng Văn, trước đây rất ít khi về nhà, nên không biết đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay là bị Biên Hải Sơn gọi về bằng một cuộc điện thoại.
Con trai thứ Biên Ngọc Thành, ngày nào cũng ở nhà nên rất rõ tình hình. Lúc này, sắc mặt anh ta cũng không mấy dễ coi.
Biên Hải Sơn cau mày: “Tòng Văn, bên con dạo này có đắc tội ai không?”
Biên Tòng Văn lắc đầu: “Không có. Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ánh mắt Biên Hải Sơn đầy vẻ âm u: “Chú Vương và chú Lương của con, sáng nay bị Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đưa đi ngay tại văn phòng. Không ai biết chuyện gì xảy ra.”
Biên Tòng Văn kinh ngạc. Anh ta biết rõ hai người này có quan hệ thế nào với bố mình, có thể nói là do chính Biên Hải Sơn một tay nâng đỡ lên: “Họ đã phạm phải chuyện gì sao?”
Biên Hải Sơn lắc đầu: “Không rõ. Trước đây bố đã dặn họ rồi, dù làm gì cũng phải xóa sạch dấu vết.”
Đang nói, điện thoại bàn trên bàn làm việc đổ chuông.
Biên Hải Sơn nghe máy, sắc mặt thoáng chốc trở nên dữ tợn, đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm hai người con trai: “Trần Thư Bình cũng bị bắt rồi.”
Sắc mặt Biên Ngọc Thành thay đổi, đây cũng là một trong những tâm phúc của Biên Hải Sơn: “Bố chắc chắn không phải nhà họ Chu làm sao?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Biên Hải Sơn lắc đầu: “Nhà mẹ của Phương Hoa không có bản lĩnh lớn như vậy. Bên nhà Chu Thừa Chí cũng toàn người trong quân đội, không thể vươn tay đến đây.”
Biên Tòng Văn nghiêm túc hẳn: “Bố, con cảm thấy chuyện này là nhắm thẳng vào bố.”
Biên Hải Sơn cũng nhận ra điều đó.
Những người bị bắt đều là thân tín của ông, khiến ông có cảm giác như bị cắt đứt tay chân, bị đẩy vào đường cùng.
Nhưng đáng sợ nhất là, ông không thể tìm ra ai đã ra tay.
Đến mức chính ông cũng không điều tra nổi!
Điều này khiến ông cảm thấy bất an: “Hai đứa bên ngoài có chuyện gì chưa giải quyết sạch sẽ không? Dọn dẹp ngay, đừng để ai nắm được sơ hở.”
Biên Tòng Văn đẩy kính mắt: “Bên con không có vấn đề gì, ai tra cũng sạch sẽ.”
Nhưng Biên Ngọc Thành lại có chút không chắc chắn: “Cái c.h.ế.t của lão Cát và Cát Tú Mỹ, liệu có bị lật lại không?”