Lời giải thích của Cố Kỳ Việt đã rất rõ ràng, anh muốn mượn thế lực của sở nghiên cứu để áp chế người khác, Thẩm Triều Triều cũng không hỏi thêm nữa mà đột nhiên nói xấu Chó Ghẻ một câu.
Nghe vậy, Cố Kỳ Việt vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Triều Triều, dịu dàng an ủi: “Yên tâm, thành tích của anh ở sở nghiên cứu rất tốt, các lãnh đạo vì muốn giữ chân anh, chắc chắn sẽ có hành động.”
Cho dù ủy ban cách mạng thành phố Giang Lâm có người chống lưng nhưng sở nghiên cứu cũng không phải dạng vừa.
Hơn nữa sở nghiên cứu được xây dựng trong phạm vi thành phố Giang Lâm, cũng không phải nước xa không cứu được lửa gần, tóm lại không cần anh phải nghĩ cách khác mà là cần cho sở nghiên cứu một cơ hội thể hiện thực lực, xem có thể thuyết phục được anh hay không. Có điều cho dù có thuyết phục được thì trong thời gian tới, Cố Kỳ Việt cũng không định quay lại.
Anh có việc quan trọng hơn!
Nghĩ đến những chuyện này, Cố Kỳ Việt cúi đầu nhìn Thẩm Triều Triều đã thả lỏng hơn, ở bên cô anh mới yên tâm hơn!
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì đã nhìn thấy cổng nhà họ Cố, lúc này trời đã tối, xung quanh không có ai khác ngoài bọn họ, tránh được việc mọi người ùa ra vây quanh Cố Kỳ Việt, tranh nhau hỏi han.
Tuy tính chất công việc của Cố Kỳ Việt đặc biệt, cần phải giữ bí mật, nhưng do thường xuyên phải xa nhà nên cũng không thể không nói gì.
Vì vậy cấp trên đã sắp xếp cho anh một công việc bình thường. Thậm chí tiền lương hàng tháng vẫn được trả đều đặn.
Công việc tốt này khiến hàng xóm láng giềng ghen tị đỏ mắt, sau đó khi tin tức Cố Kỳ Việt tìm được việc làm lan truyền, càng khiến vô số người công khai hoặc lén lút hỏi thăm. Có điều người nhà họ Cố cũng không biết rõ nên đương nhiên không thể nói gì.
Kết quả là bà nội Vương vốn thích đi dạo khắp nơi lại nhịn ở nhà một tuần không ra ngoài, cuối cùng vẫn phải đợi sóng gió lắng xuống một chút mới dám ra ngoài. Nhưng bà ấy cũng là che giấu thân phận, cố gắng tránh né, giống như đang hoạt động bí mật, còn nhiều lần bị Hồng vệ binh chặn lại tra hỏi.
Bởi vậy bà nội Vương thời trẻ dám đánh quân Nhật không chịu nổi sự ngột ngạt này, lúc này đang buồn chán nằm trên ghế đu ở ban công, vô tình nhìn thấy Cố Kỳ Việt, sau vui mừng, bà ấy lập tức bắt đầu than thở: “Kỳ Việt à, con nói với bên kia một chút, để họ lần sau có thông báo mới gì trước tiên báo cho nhà họ Cố một tiếng, đỡ phải biết quá muộn.”
Vương Thải Hà cũng chưa từng gặp qua tình huống lớn như thế này. May mà bà ấy nhanh chân, chạy đủ nhanh, nếu không ngày hôm đó đã bị những người nhiệt tình kia giữ lại rồi.
DTV
Có điều nói đi nói lại, trong lòng Vương Thải Hà lại tràn đầy kiêu ngạo... Cháu trai lớn của bà ấy quả là phi thường, con nhà ai có thể giỏi bằng Kỳ Việt nhà bà ấy chứ? Hahaa, không có!
Cố Kỳ Việt cũng biết tin tức mình đột nhiên đi làm sẽ khiến người nhà gặp chút phiền phức, bởi vậy lúc này không nói thêm gì mà đặt bọc đồ sau lưng xuống đất, mở ra, lấy từng món đồ một từ bên trong ra.
“Bà nội, đây là đặc sản con mua cho bà, mật hoa hòe nguyên chất, ăn rất ngon!”
“Ôi chao, cháu trai lớn của bà đây là tốt nhất, bà thích đồ ngọt.”
Vương Thải Hà nhìn thấy lọ mật ong vàng óng, chỉ cảm thấy nước miếng sắp chảy ra rồi, vốn bà ấy định tiếp tục cằn nhằn, một giây sau lập tức cười toe toét.
Chỉ tiếc Thẩm Triều Triều cầm lấy lọ mật ong, bất lực dặn dò: “Bà nội, bà không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, lọ mật ong này để ở chỗ con, mỗi ngày con sẽ chia cho bà một lượng vừa đủ.”