Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Chương 349



Cố Kỳ Việt ho nhẹ hai tiếng, không dám nhìn bà nội nhà mình đang có vẻ mặt chán nản, lại cầm lấy một chiếc hộp tinh tế, muốn để Thẩm Triều Triều tự tay mở ra.

Quà mua cho vợ mình, đương nhiên phải tinh tế từ đầu đến cuối!

“Reng reng reng!”

Ngay lúc Cố Kỳ Việt đang mong chờ phản ứng của Thẩm Triều Triều khi mở quà thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, thấy vậy, Cố Kỳ Việt chỉ có thể đưa hộp quà cho Thẩm Triều Triều trước rồi tự mình quay người đi nghe điện thoại.

Bà nội đang nằm trên ghế dài, Triều Triều không quen nghe điện thoại, bây giờ chỉ có anh đi nghe thôi.

Định bụng sẽ nói chuyện nhanh gọn, Cố Kỳ Việt cầm lấy ống nghe, lập tức hỏi: “Tôi là Cố Kỳ Việt, xin hỏi anh là?”

“Cố Cảnh Lâm.”

Nghe thấy ba chữ này, nụ cười trên miệng Cố Kỳ Việt lập tức biến mất, ngón tay cầm ống nghe vô thức siết chặt, không ngờ anh lại nhận được điện thoại của ông nội mình.

Bởi vì đã từng bị đối xử tàn nhẫn ở quân khu, mấy năm nay Cố Kỳ Việt và ông nội anh là Cố Cảnh Lâm không có nhiều liên lạc, chỉ miễn cưỡng duy trì quan hệ ông cháu bề ngoài mà thôi.

Có lẽ là do bà nội Vương Thải Hà đã dặn dò và cảnh cáo riêng, vì thế nên Cố Cảnh Lâm bên kia cũng không liên lạc nhiều với Cố Kỳ Việt.

Mặc dù ban đầu ông ấy rất coi trọng khả năng của Cố Kỳ Việt, chuẩn bị bồi dưỡng anh nhưng sau khi “kế hoạch bồi dưỡng” thất bại, Cố Cảnh Lâm đã vô cùng thất vọng.

DTV

Biết rằng đứa cháu trai này không thể kiểm soát được, vì thế nên ông ấy không cần thiết phải bồi dưỡng nữa.

Đặc biệt là trong những năm Cố Kỳ Việt trở về thành phố Giang Lâm không có việc gì làm nhưng luôn có tin đồn về việc đánh nhau ẩu đả, giống như một người tự sa ngã, Cố Cảnh Lâm từ bỏ ý định ép buộc đưa anh về.

Có điều ông ấy có hơi tiếc rèn sắt không thành thép, đối với việc Cố Kỳ Việt lãng phí tư chất tốt, Cố Cảnh Lâm thỉnh thoảng cũng nhân cơ hội đề nghị Cố Kỳ Việt đến quân khu một chuyến, nhưng đáng tiếc đã bị Vương Thải Hà thẳng thừng từ chối.

Đối với người bạn đời càng già càng cố chấp này, Vương Thải Hà rất hiểu rõ, biết rằng ý định gọi Cố Kỳ Việt trở về của ông ấy không trong sáng, có lẽ là đang có ý định giữ anh lại.

Xét cho cùng, quân khu Tây Bắc về cơ bản là do Cố Cảnh Lâm quyết định, việc giữ lại một người nào đó chẳng là gì cả. Cố Cảnh Lâm hoàn toàn hết hy vọng.

Sau đó ông ấy giảm bớt số lần gọi điện, cố gắng duy trì sự cân bằng giữa hai bên, Vương Thải Hà đôi khi không nhịn được mà nghĩ thật là tạo nghiệp, lão già kia đã ép cháu trai ngoan ngoãn của bà ấy thành ra như vậy.

Những điều này Cố Kỳ Việt biết một chút nhưng không quan tâm. Nhiều năm trôi qua như vậy, thời gian trôi qua, cuộc sống bây giờ của anh rất hạnh phúc.

Cố Kỳ Việt cứ nghĩ mình sẽ rất bình tĩnh và lý trí nhưng khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Cố Cảnh Lâm, bàn tay anh cầm ống nghe không ngừng siết chặt, cho đến khi phát ra tiếng kêu răng rắc, như thể một giây sau sẽ bị bóp nát.

Cố Kỳ Việt lập tức buông lỏng lực tay, anh lạnh lùng nói với giọng điệu khách sáo: “Xin hỏi có chuyện gì không ạ?”

“Ông nghe nói chuyện bên sở nghiên cứu rồi, nếu đã chọn gia nhập để làm việc cho đất nước thì đừng bỏ dở giữa chừng, mau chóng thu dọn đồ đạc rồi quay lại sở nghiên cứu đi.”

Lời nói của Cố Cảnh Lâm vẫn luôn độc đoán và hống hách như vậy, ông ấy đưa ra quyết định cho anh. Cố Kỳ Việt cười nhạo một tiếng, ông ấy còn coi anh là đứa trẻ không thể phản kháng năm đó có thể tùy ý điều khiển?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com