"Em lại làm mẹ tức giận chuyện gì thế? Xin lỗi mẹ đi."
Tại sao lại là tôi xin lỗi? Tôi rất ấm ức. Phan Minh hiếu thuận với mẹ anh ta, lần nào cũng bảo tôi nhịn một chút, nhường một chút, nhưng tôi phải nhường thế nào nữa đây? Đánh không trả tay, mắng không cãi lại, làm việc từ sáng đến tối, mẹ chồng vẫn không hài lòng.
Bà ta không hài lòng về tôi, người con dâu này. Dù tôi có làm gì, bà ta cũng sẽ không hài lòng.
"Cái bộ dạng giả c.h.ế.t của mày, giặt mấy cái quần áo mà như đòi mạng nó. Đồ lười biếng này, nằm đấy cũng có cơm ăn, sao không đi bán thân đi? Minh à, con nghe mẹ một câu, loại đàn bà chỉ biết ăn lười làm này không cần giữ, ly hôn đi! Phải ly hôn! Ly hôn rồi mẹ cưới cho con đứa tốt hơn."
"Với điều kiện nhà mình, gái mười thôn tám xã tha hồ mình chọn. Con không muốn nhìn nhà họ Phan chúng ta tuyệt tự đâu đúng không?"
Tôi cúi đầu, lời "ly hôn" của mẹ chồng, lời "em xin lỗi đi" của Phan Minh cứ dồn dập rót vào tai. Đáy lòng tôi bỗng dâng lên một ngọn lửa giận.
Đầu óc quay cuồng, tôi chỉ muốn nằm xuống, không muốn nghe ai nói gì nữa.
"Đừng cãi nhau nữa! Ly hôn thì ly hôn! Hôm nay đi ly hôn luôn!"
Tôi hét lên, cả sân trong nháy mắt im bặt.
Mẹ chồng há hốc miệng, nhìn tôi như gặp ma. Phan Minh cũng đầy vẻ không tin nổi, dáng vẻ như bị sỉ nhục.
"Thẩm Thanh, cô nói cái gì? Cô muốn ly hôn với tôi?"
Tôi biết mình bị say nắng rồi. Tôi ném cái giỏ quần áo xuống, đưa tay lên bấm mạnh vào huyệt Hổ Khẩu mấy cái. Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua sân, cành cây góc tường kêu xào xạc.
Một lọn tóc mai bên tai tôi bị gió thổi bay bay. Tôi nhìn hai mẹ con đang c.h.ế.t lặng trước mặt, bỗng cảm thấy trong lòng một trận hả hê, một trận nhẹ nhõm.
Hai chữ "ly hôn", vừa nói ra, tôi mới phát hiện, thực ra mình không sợ hãi đến thế.
Cuộc sống thế này, tôi đã chịu đủ lắm rồi.
3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sân im lặng một lúc, mẹ chồng tôi như con mèo bị dẫm phải đuôi, "oái" một tiếng nhảy dựng lên.
"Phì! Mày có mặt mũi nào mà đòi ly hôn? Là nhà họ Phan tao không cần mày! Là nhà họ Phan tao muốn ly hôn với mày! Phan Minh, con xem cho rõ đi, con gà mái không biết đẻ này đồng ý dọn ổ rồi đấy! Bà con làng xóm mười thôn tám xã đến xem này!"
Mẹ chồng tôi vỗ đùi la hét mấy tiếng. Mẹ Mỹ Quyên hiểu ý, lập tức phi như tên b.ắ.n đi gọi người trong thôn đến xem náo nhiệt, sợ tôi đổi ý.
Chừng mười lăm phút sau, cái sân nhỏ đã chen chúc gần nửa thôn.
Người có quan hệ tốt với tôi thì khuyên bên cạnh: "Thật hay giả đấy? Thẩm Thanh mày muốn ly hôn thật à? Lời này không phải nói đùa đâu nhé?"
"Đúng vậy, Thẩm Thanh mày nghĩ kỹ đi, điều kiện tốt như Phan Minh, qua cái thôn này rồi thì không còn cửa hàng nào như thế nữa đâu."
"Lời này là tự miệng nó nói ra đấy nhé! Một lời nói ra như đinh đóng cột, hôm nay nhờ bà con làng xóm làm chứng. Nhà họ Phan tôi muốn ly hôn với Thẩm Thanh nó, Thẩm Thanh nó tự đồng ý đấy!"
Phan Minh đứng bên cạnh, nhíu chặt mày.
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
"Thẩm Thanh, tôi cho cô cơ hội cuối cùng. Cô xin lỗi tôi, xin lỗi mẹ, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Thôn dân nhao nhao khuyên bảo, nói Phan Minh đã cho bậc thang rồi, bảo tôi mau mau bước xuống đi. Mẹ chồng tôi lại sốt ruột nhảy dựng lên bên cạnh chửi bới, nói tôi cho Phan Minh uống bùa mê thuốc lú.
Tôi không do dự nữa, nắm chặt tay, vẻ mặt kiên quyết nhìn Phan Minh.
"Tôi không xin lỗi! Ly hôn! Hôm nay ly hôn!"
Dưới ánh nắng, mặt Phan Minh trắng bệch, môi run run, dần mất đi sắc máu. Một lúc sau, từ khóe mắt đến đuôi mắt, cả khuôn mặt anh ta lại dần đỏ lên.
Anh ta nghển cổ, hét vào mặt tôi: "Thẩm Thanh, cô thật sự nghĩ mình có cái gì ghê gớm lắm à?"
"Xinh đẹp thì sao? Cô là con gà mái không biết đẻ! Ly hôn với tôi, cô chỉ có nước c.h.ế.t đói thôi! Còn thằng đàn ông nào thèm cô nữa?"