Thập Niên 70: Sau Khi Tái Hôn Với Côn Đồ Thôn, Phất Lên Vả Mặt Nhà Chồng Cũ

Chương 3



"Tôi thèm —"

Một giọng nói trong trẻo, có từ tính vang lên.

Tôi quay đầu nhìn theo hướng giọng nói, chỉ thấy Lục Dao đang khoanh tay dựa vào gốc cây, dáng vẻ lười biếng, nhưng vẻ mặt lại có một sự phấn khích như thể vừa nhặt được của trời cho.

4

Lục Dao là kẻ lười biếng nghèo nhất thôn chúng tôi.

Thời đại đó, đàn ông trong thôn trung bình cao khoảng mét bảy, chỉ có anh cao hơn hẳn một cái đầu, như hạc giữa bầy gà.

Theo lời thôn dân, người này lười chảy thây, nếu không lười thì sao mà cao thế được? Bình thường cũng chẳng thấy anh xuống đồng làm việc, suốt ngày chỉ lêu lổng trong thôn, kết giao với một đám bạn bè chẳng ra gì.

Tính tình lại còn xấu, động một tí là sa sầm mặt như muốn đánh người. Lông mày rậm, mắt dài hẹp, sống mũi cao thẳng. Mọi người đều nói lông mày thế này là tướng vũ phu, người lại cao to như vậy, ai mà gả cho anh chắc mất mạng.

Vì vậy anh năm nay hai sáu tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ, có lẽ phải sống độc thân cả đời.

Thấy là anh nói, mọi người đều cười ồ lên.

"Lục Dao, mày nghĩ hay nhỉ!"

"Đúng thế hahaha, con gà mái không biết đẻ, mày cưới về làm gì? Chẳng lẽ định chiếm chút lợi lộc, rồi đến lúc lại ly hôn à?"

"Tính toán của mày cũng khôn lỏi đấy, nhưng cũng phải xem người ta có chịu lên thuyền của mày không đã."

Mọi người cười phá lên, nói gì cũng có. Lục Dao nhướng mày, đút tay vào túi quần, bước lớn về phía chúng tôi.

"Thẩm Thanh —"

Lục Dao ghé sát vào mặt tôi, hơi cúi người xuống, cười cười với tôi.

"Ly hôn rồi gả cho tôi, được không?"

Tôi chưa kịp nói gì, Phan Minh bên cạnh đã nhảy dựng lên.

"Phì! Mày nằm mơ à! Mày nợ nhà tao bao nhiêu tiền, còn muốn ly hôn dễ dàng thế sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh ta chìa tay về phía Lục Dao.

"Ba nghìn đồng! Lúc đầu Thẩm Thanh nhận của nhà tao ba nghìn đồng tiền sính lễ. Mày muốn cưới Thẩm Thanh thì trả lại số tiền đó cho tao!"

Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ, cả cái sân rộng lớn im phăng phắc. Im lặng một lát, rồi lại như một giọt nước lạnh rơi vào chảo dầu nóng, cả sân sôi sục lên.

"Trời ơi là trời, ba nghìn đồng! Sao Thẩm Thanh này lại đáng giá thế?"

"Lúc đầu chẳng phải nói nhà họ sính lễ cho nhiều lắm sao, mẹ Phan Minh còn bảo không nhiều mấy, trời ơi, ba nghìn đồng đấy!"

Thời đại đó, nhà có chục nghìn đồng đã là chuyện lên báo rồi, ba nghìn đồng là một khoản tiền khổng lồ.

Tôi nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Phan Minh, chỉ cảm thấy trái tim rơi thẳng xuống, chìm tận đáy chân.

5

Gia đình tôi trước đây điều kiện cũng không tệ, anh trai tôi là tài xế xe tải. Thời đó, tài xế cũng như công nhân, đều có địa vị xã hội nhất định.

Cho đến lần đó, anh tôi giao hàng cho hợp tác xã, chính Phan Minh đã giúp anh ấy dỡ hàng.

Hai người quan hệ không tệ, dỡ hàng xong thì đi uống rượu. Ai ngờ uống được nửa chừng thì trời đổ mưa lớn. Anh tôi say khướt về xe mới phát hiện, trong thùng xe còn hai thùng t.h.u.ố.c lá chưa dỡ xuống, đã bị nước mưa làm ướt sũng.

Anh ấy lúc đó sợ toát mồ hôi lạnh, hai thùng thuốc lá, những mấy nghìn đồng chứ chẳng chơi!

Anh ấy sốt ruột như lửa đốt, rượu cũng tỉnh quá nửa, khóc lóc tìm Phan Minh giúp đỡ. Phan Minh rất nghĩa khí, không nói hai lời liền tự bỏ ra ba nghìn đồng bồi thường cho hợp tác xã.

Từ đó, anh tôi coi Phan Minh như ân nhân cứu mạng, thường xuyên dẫn anh ta về nhà tôi chơi. Cha mẹ tôi cũng rất quý anh ta, qua lại một thời gian thì gả tôi cho Phan Minh.

Không ngờ, Phan Minh lại tính khoản tiền đó thành tiền sính lễ, từng đồng từng cắc đều ghi nhớ trong lòng.

Tôi tức đến run người, nhưng trong lòng lại trào lên một nỗi tuyệt vọng. Cuộc hôn nhân này, e là không ly hôn nổi rồi.

"Được, ba nghìn thì ba nghìn."

Lục Dao gật đầu, rồi chạy đi như một cơn gió.

Tôi còn chưa hiểu ý anh là gì, anh lại chạy về như một cơn gió, tay cầm một cái túi dệt, nhét vào lòng Phan Minh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com